Chương 43: (Vô Đề)

Tô Diệp Tinh và Lục Dã lần lượt một trước một sau bước vào thang máy dành cho khách VIP.

Hai người họ, một người dựa vào lan can, còn người kia đứng ở góc đối diện, im lặng không nói câu nào cứ đứng nhìn nhau như thế.

Cứ như thể trong bóng tối có cái gì đó đang nảy sinh, nhưng lại bị mạnh mẽ kiềm chế lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đinh-- -- --"

Trái tim của Tô Diệp Tinh như bị lỡ một nhịp.

Quay người lại, thang máy đã mở ra.

Cô quay lại nhìn Lục Dã, đôi mắt như quét một lớp mật ong của cô lúc này như bị câu dẫn, chỉ liếc mắt một cái đã bước ra ngoài.

Lục Dã cũng đi theo.

Viền áo khoác đen dường như cũng giống như họ, ẩn lên một tia gấp gáp, rì rào.

Tấm thảm rất mềm mại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bước đi trên tấm thảm một cách im lặng.

Tô Diệp Tinh đi tới trước cửa, lấy thẻ ra quẹt.

Cánh cửa mở ra.

Cô còn chưa kịp đứng vững, cả cơ thể đã bị một mùi hương của cỏ cây bao trùm, anh từ phía sau đi tới, trực tiếp ôm lấy khuôn mặt cô.

"bùm--"

Cánh cửa được đóng chặt lại.

Tô Diệp Tinh nghe thấy tiếng tấm lưng mình đập vào tấm ván cửa.

Mọi thứ đều trở nên lộn xộn và không theo thứ tự.

Lại là sự háo hức một lần nữa.

Dường như mọi thứ đều rối tung lên, và dường như một thứ gì đó đã bị kìm nén trong một thời gian dài đột nhiên bùng phát vào một thời điểm nhất định.

Tô Diệp Tinh nói "Ừm" một tiếng, nhưng từ khóe mắt của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo khoác đen với mức giá trên trời của Lục Dã bị ném trên mặt đất, chúng chất thành đống bừa bãi cùng với quần áo bình thường của cô.

Ánh sáng và bóng tối cũng trở nên lộn xộn.

Cô cũng nhìn thấy góc áo sơ mi trắng của Lục Dã, và chiếc thắt lưng da cọ vào đôi chân thon thả sơn móng chân màu hoa anh đào.

Cảm giác va chạm hơi thô ráp của chiếc thắt lưng cọ vào da thịt khiến cô có hơi khó chịu..

Và nó còn ngứa nữa.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, những đốm sáng hơi di chuyển, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ của phòng nghỉ nơi cô vẫn luôn ở, mọi thứ trở nên kỳ dị.

Ngay cả người đàn ông trước mặt cô đây dường như cũng đã thay đổi.

Chiếc áo sơ mi trắng của Lục Dã vẫn còn đang nguyên vẹn trên người anh, chỉ có điều phần còn lại đã thoái hóa thành dã thú man rợ nhất trong rừng rậm nguyên thủy, vẻ kiêu ngạo và phóng túng ban ngày trên khuôn mặt đó đã phai nhạt, chỉ còn lại dục vọng|dục vọng...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!