Chương 4: (Vô Đề)

Lúc đến nơi đã là hai giờ chiều.

Những ngày gần cuối thu ở Ma Đô, thành phố Ting vẫn rất nóng nực.

Mặt trời nóng bức và tiếng ve kêu, tạo ảo giác rằng mùa hè vẫn chưa kết thúc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khách sạn được nhóm chương trình đặt từ trước, ở Thiên Lan quốc tế.

Tô Diệp Tinh đến khách sạn trước, tổ chương trình đã đặt sẵn cho cô một căn phòng sang trọng, cao cấp, hướng ra biển, nằm trên tầng 27.

Khi vừa đến nơi, cô thay một bộ quần áo mỏng nhẹ cho thoải mái.

Chị Lưu vẫn mặc áo vest, liếc cô một cái: "Không lạnh sao?"

"không lạnh."

Tô Diệp Tinh đứng tô son trước gương.

Bờ môi của cô trông rất căng mọng, hếch tự nhiên nên đánh son lòng môi tự nhiên rất phù hợp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng Tô Diệp Tinh lại chọn màu chu sa tươi sáng, kết hợp với hoa tai to bản và tóc mái đen, tự nhiên toát lên vẻ lạnh lùng.

Kết hợp với áo phông chữ T ngắn màu đen và quần ống rộng, nó càng trở nên lộng lẫy hơn với sự ngổ ngáo và ham muốn.

Ánh mắt của trợ lý nhỏ rơi vào đôi chân lộ ra bên ngoài giày cao gót của Tô Diệp Tinh, ngay cả bàn chân của cô cũng rất tinh xảo, có đường gân mờ mờ, ngón chân tròn trịa, đáng yêu như vỏ trai.

Tô Diệp Tinh chú ý tới cô bé trợ lý nhỏ đang chăm chú nhìn mình, không khỏi cảm thấy buồn cười nói: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, " Cô bé trợ lý ngượng ngùng nói: "Chị Tinh Tinh, chị thật xinh đẹp."

"Cái miệng nhỏ của em ngọt ngào thật đấy."

Tô Diệp Tinh nhéo mặt cô ấy, đội mũ bóng chày, cầm túi lên và nói với chị Lưu.

"Chị Lưu, đi thôi."

"Các em đi trước đi, lát nữa chị sẽ tới," chị Lưu tạm thời đang bận tiếp điện thoại, vẫy tay với bọn họ, "Phòng 2831."

"Được thôi, chị mau lên đấy nhé."

Tô Diệp Tinh đi ra ngoài cùng với cô bé trợ lý.

Nơi ký hợp đồng là ở tầng hai mươi tám.

Tô Diệp Tinh đứng yên trước thang máy, nhấn  vào nút "Lên", ngay sau đó nghe thấy tiếng thang máy "ding" và cánh cửa mở ra.

Bên trong là một người đàn ông mà cho dù anh có hóa thành tro bụi cô cũng nhận ra.

Lục Dã.

Cả thân người anh với một bộ đồ màu đen, áo len đen và quần tây đen, hai tay đút túi quần, dáng vẻ phóng khoáng, thấy cô đi tới, anh lười biếng nhướng mi nói: "Tô lão sư."

Vẻ ngoài phóng túng và thiếu sức sống đó, nhưng khuôn mặt của anh thực sự rất đẹp trai, các góc cạnh sắc nét, đôi lông mày sâu và sự buông thả rơi vào mắt anh đã trở thành nét quyến rũ đặc biệt của anh.

Như thể nó phải là như thế, không như thế thì không phải anh nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!