Chương 25: (Vô Đề)

Tô Diệp Tinh há to miệng, cái gì cũng không thốt ra thành lời.

Cô chưa kịp trả lời, Sầm Xuân đã dẫn, lên tiếng trước: "Làm sao có thể không ngon được ? Lục lão sư à, rượu đắt như vậy cơ mà!"

Sầm Xuân nói xong, anh liền nhìn thấy Lục Dã đang nheo mắt nhìn anh, đôi mắt hoa đào mở to, mang theo nụ cười nửa miệng: "Ồ ? Sầm lão sư cảm thấy ngon lắm à ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sầm Xuân gật đầu: "Thật ngon đấy."

"Nếu đã cảm thấy nó ngon, thì uống nhiều hơn đi."

Lục Dã đưa tay rót một ly rượu khác vào cốc của Sầm Xuân.

Sau đó, anh cứ luên tục rót rượu cho Sầm Xuân suốt, một lúc sau, khuôn mặt trắng bệch của Sầm Xuân đỏ bừng, anh ấy cứ nắm chặt cốc của mình: "Lục lão sư, Lục lão sư à, em không được nữa đâu... em không uống nỗi nữa đâu."

"Đáng tiếc thật đó." Lục Dã lạnh lùng nói, "Xem ra tửu lượng của Sầm lão sư đây cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi."

Sầm Xuân bị anh nói mấy lời kích động như vậy, lập tức vỗ ngực: "Ai nói em bình thường! Lại tiếp đi ạ!"

Lần này, Sầm Xuân đã tự mình chết.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Gần hết một chai Romanee

-Conti đã đổ ào ào dạ dày của anh ấy, và cuối cùng anh ấy đã ngã gục trên bàn.

Nhưng sau đó Lục Dã, dường như anh đột nhiên mất hứng thú, mất hứng thú với mọi thứ, anh không nói gì nữa, chỉ uể oải nhìn chiếc ly nhướng mày, đút một tay vào túi, cũng không động đũa nhiều. 

Tô Diệp Tinh không đề cập đến chuyện rời đi nữa, cô lại ngồi xuống một lần nữa.

Một bữa ăn mà lại làm cho họ đầu óc lơ đãng, khi ý thức lại mới phát hiện ra mình đã ăn quá nhiều, bực bội vì Lục Dã mấy năm nay thế mà lại đi học nấu ăn, món ăn anh biết làm ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng ngon hơn, khiến cô cảm thấy anh thật phiền.

Hỏi như vậy

- một câu hỏi lại gợi cho người ta nhiều suy nghĩ.

Nhưng làm thế nào có thể chứ.

Hai người bọn họ chia tay một cách rất khó coi, vẫn là cô đá nah trước.

Lục Dã cái người đàn ông này kiêu ngạo biết bao.

Tô Diệp Tinh vẫn còn nhớ như in lúc đó sắc mặt của Lục Dã đã thay đổi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: " Tô Diệp Tinh, lão tư nếu mà còn quay về bên em, thì lão tử đây chính là một con chó".

Anh bị cô làm cho tức giận đến mức dùng từ lão tử để nói về mình luôn rồi/

Giải thích vẻ mặt của Lục Dã khi đó, đại khái là: Lão tử chính là đang cảm thấy hối hận, tại sao ngay từ đầu tôi lại nhìn trúng được một người phụ nữ như em.

Trong giấc mơ của Tô Diệp Tinh đêm đó, đó là khuôn mặt đanh lại, đen xì của anh.

Ăn tối xong, Tô Diệp Tinh đi lên nghỉ ngơi.

Nấu ăn không rửa bát, rửa bát thì sẽ không nấu.

Đây là quy tắc mặc định trong cabin tình yêu của mọi người.

Cũng không biết có phải là do ban ngày nhớ đến hay không mà Tô Diệp Tinh lại mơ thấy ngày chính thức chia tay của họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!