Chương 22: (Vô Đề)

Bởi vì mỗi người đều được tổ chương trình phát cho một trăm nhân dân tệ nên khi xuống xe ai cũng xách theo một túi đồ cực lớn màu đỏ, nhìn từ xa họ không giống người nổi tiếng mà giống như người làm công vác mấy cái túi lớn vào thành phố.

[Hahaha tôi chứng minh ! Đây không phải là một chương trình tình cảm lãng mạn, đây là một chương trình giải trí ! ]

[May mà Lục gia của tôi thân hình cao ráo, có đôi chân dài miên man, nổi bật giữa đám đông, nếu không thì ...]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Xuân Xuân, nhìn cái mũ gà nhỏ trên đầu anh ấy đi, nó là do ông chủ nhỏ tặng, diễn viên hài đã thực sự hiện nguyên hình rồi. ]

Lỗ tai của Sầm Xuân hơi nóng, luôn cảm thấy có người nói xấu sau lưng mình, vì vậy anh liền quay đầu nhìn xung quanh.

Bên này Lâm Nghêu đã đi lại gần bên cạnh Tô Diệp Tinh: "Tinh Tinh, thức ăn có lẽ sẽ bị trùng lặp rất nhiều." 

Đạo diễn chọn một nơi vắng vẻ không có mấy người dân như vậy, có lẽ là vì lý do an ninh, ít người thì sẽ ít người nhận ra bọn họ, giảm thiểu những vấn đề ngoài tầm kiểm soát.

Lâm Nghêu giơ tay: "Đạo diễn ! Nếu mua nhiều quá thì làm sao đây ?"

"Không có làm sao cả, dù sao mọi người cũng ăn một mình đi." Cuối cùng đạo diễn Tồi hét lớn bằng loa.

Sau đó mọi người bàn nhau để đồ ăn vào bếp trước, sắp xếp, xem nặng bao nhiêu, món nào nên để trong tủ lạnh thì cho vào tủ lạnh, món nào không để lâu được thì sẽ ăn trước.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một nhóm người xách túi tạo ra âm thành "Xì xào" đi vào bên trong.

Tô Diệp Tinh cũng xách túi đi vào trong.

Ôn Gia đi tới, ở trong chương trình tình cảm này biểu hiện của anh cũng không xuất sắc lắm, phần lớn thời gian anh chỉ yên lặng đứng ngoài quan sát, khi nhìn thấy Tô Diệp Tinh bưng đồ ăn lên, liền nói: "Tô lão sư, để tôi đi."

Tô Diệp Tinh vốn vẫn còn khó chịu với câu "tối nay muốn ăn gì" kia, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Ôn Gia, cô đột nhiên có một số suy nghĩ khác.

Nên yêu đương chứ nhỉ. 

Người này cũng tốt.

Nghĩ nghĩ, cô cười với anh: "Ôn lão sư, là anh sao."

Nụ cười đó hướng về Ôn Gia, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên ửng hồng, hai mắt ngấn nước, gãi gãi sau đầu: "A, đúng rồi, là tôi."

Anh lại tiến lên cầm lấy cái túi đồ ăn trong tay của cô, Tô Diệp Tinh cũng không tiếp tục từ chối nữa, chỉ cười nói: "Được, vậy cảm ơn Ôn lão sư nhé."

Giọng nói ấm áp mềm mại lọt vào tai Ôn Gia, khiến bước chân anh như nhẹ đi vài phần.

Như thể có sức mạnh vô hạn, anh sải bước về phía trước với hai chiếc túi trên tay.

Tô Diệp Tinh không còn túi đồ nào để cầm nên cả người cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Khi bước vào, Lục Dã chậm rãi lê đôi chân dài đi ngang qua cô, khi anh chuẩn bị đi ngang qua cô, giọng nói của anh có chút bất cần, buông thả: "Tô lão sư nhanh như vậy đã chọn được con mồi rồi cơ à ?"

"À, phải đấy."

Hai tay chắp sau lưng, Tô Diệp Tinh cũng chậm rãi cười nói: "Lục lão sư quả thật vẫn còn rất hiểu tôi nhỉ."

Tô Diệp Tinh nói.

"Nói thế nào thì tôi cũng là đại sư huynh." Lục Dã nói, trong giọng nói mang theo một tia ý cười, sau đó đi ngang qua Tô Diệp Tinh, không quay đầu lại vẫy vẫy tay, "Vậy chúc Tô lão sư chơi cho vui vẻ nhé. "

"Khách sáo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!