Chỉ cần anh nguyện ý, anh có thể khiến mọi người cảm thấy như đang ở trong không gian quay ngược thời gian – đối với đôi mắt đó của Lục Dã, chẳng ai miễn nhiễm được cả.
Tô Diệp Tinh lùi về sau một bước, cầm cốc rồi nói một tiếng "cảm ơn", liền muốn lui vào trong phòng, nào ngờ khi cửa còn chưa đóng lại, đã bị một bàn chân chặn lại.
Ánh mắt Lục Dã chậm rãi nhìn quanh căn phòng một vòng, dồn hết sự chú ý vào trên người cô, sau đó nhàn nhạt cười với cô: "Không mời tôi vào trong ngồi một tí à ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Diệp Tinh liếc nhìn về phía đó, chỉ thấy bóng dáng lay động, xen lẫn với tiếng người vang lên.
Nhưng người trước mặt cô lại hoàn toàn không nhận ra, chỉ như thể đang giả bộ nhìn theo ánh mắt cô, nhưng lại không có ý định rời đi.
Cô nghiến răng hỏi.
Anh mỉm cười với cô, Tô Diệp Tinh hiểu ánh mắt này của anh:
Không đi đấy.
Lão tử đây thích nhây vậy đó.
Được không hả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xét về độ không biết xấu hổ, ai có thể không biết xấu hổ qua Lục Dã được chứ.
Tô Diệp Tinh buông tay nắm cửa, Lục Dã lại thuận thế bước vào.
Cánh cửa đóng lại.
Tim cô đập thình thịch, cô vô thức nhìn vào camera, Lục Dã nghiêng đầu đi theo cô.
Tô Diệp Tinh nhìn qua, một lúc lâu quay đầu lại, thấy bộ dạng anh cũng y như vậy: "Anh là bị làm sao vậy ?"
"Xem thử camera đã tắt chưa."
Lục Dã nói.
Tô Diệp Tinh cười nhạo anh: "Anh không biết rằng sau mười giờ tối, camera trong phòng sẽ tự động tắt sao ?"
Anh mỉm cười và nói với một giọng khó xử, "Ừm -
- tôi còn tưởng là em không biết nữa đấy."
Tô Diệp Tinh: "Anh !"
Tuy nhiên, Lục Dã lại giống như đã trêu chọc đủ rồi, ánh mắt anh đảo quanh trong phòng, cuối cùng chú ý xuống sàn nhà bừa bộn và trống trải, giễu cợt:
"Vẫn y hệt như cũ ..."
"Tô Diệp Tinh."
Khi anh nói ra ba chữ " Tô Diệp Tinh ", giọng nói của anh thực sự dễ nghe, như thể anh xoa dịu hàng ngàn tình cảm dịu dàng, không hề giống như người bạn gái cũ khi chia tay chẳng hề êm ả, mà là với người tình đã dằn vặt lấy trái tim anh suốt mấy năm trời hay một thời gian dài trong giấc mơ chợt tỉnh giấc nửa đêm của mình.
Tô Diệp Tinh sửng sốt một lúc lâu sau rồi cô mới hoàn hồn.
Chỉ là khi định thần lại, cô có hơi bực mình.
Tô Diệp Tinh không biết cơn giận này là nhằm vào Lục Dã hay là nhắm vào chính mình. Cô chỉ nói: "Anh vào đây làm gì, thả cái rắm gì hả !"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!