Tòa nhà Hàng Cảnh, phòng thu âm.
Đạo diễn Thái lại một lần nữa giơ tay về phía phòng thu và ra hiệu dừng lại.
Tô Diệp Tinh đứng bên trong thấy vậy liền vội vàng tháo tai nghe, dưới ánh đèn u ám của phòng thu âm khuôn mặt trắng bệch nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt áy náy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ra ngoài." Đạo diễn Thái nói.
Tô Diệp Tinh liền tháo tai nghe ra rồi bước ra ngoài.
Cô ăn mặc giản dị, áo len xám và quần thể thao xám đồng màu, trông chẳng khác gì một nữ sinh viên bình thường chứ không phải là một minh tinh hàng chục triệu người hâm mộ.
Tuy nhiên, cái người nữ sinh đại học này lại không hề tầm thường một chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ, hàng mi cong vút, nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất trên khuôn mặt của cô chính là đôi mắt. Khi cô bước đến gần đối phương rồi mỉm cười, đôi mắt như hoa đào, sáng lấp lánh đến mức khiến người ta phải choáng ngợp.
Mặc dù đạo diễn Thái và Tô Diệp Tinh đã hợp tác nhiều lần, nhưng vẫn bị sửng sốt một lúc, sau đó ra lệnh cho nhân viên cũng chỉnh đến phân đoạn được thu vừa rồi.
"Tự mình nghe đi."
Tô Diệp Tinh cúi đầu cẩn thận lắng nghe, một sợi tóc đen xõa xuống mép bàn, cô đưa tay ra vén chúng ra sau tai, sợi tóc đen cùng ngón tay mảnh khảnh tạo thành một sự tương phản rõ nét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhân viên chỉnh âm thanh liếc nhìn cô, nhưng cô dường như không để ý, đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại đáng thương, một lúc sau mới cười gượng gạo: "Thầy Thái, thật xin lỗi, để em làm lại lần nữa."
"Đây không phải là vấn đề làm lại một lần nữa hay không cho làm lại một lần nữa, cô giáo Tô, tôi đã nói trước với em rằng bài hát này vốn là viết về tình yêu."
Đạo diễn Thái từ trước đến nay chưa bao giờ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của Tô Diệp Tinh, trong số những ngôi sao mà ông biết, Tô Diệp Tinh là người có tố chất âm nhạc tốt nhất, tư tưởng cởi mở, hiểu biết tốt và một giọng hát đặc biệt.
Ông vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi nghe cô hát, lần đó là ông được mời đi dự sinh nhật, lúc đó cô mặc chiếc váy trắng ngồi trước cây đàn piano vừa đàn vừa hát, một bài hát sinh nhật đã được cô biểu diễn một cách thoải mái, vui vẻ như con nai ngoài đồng, thanh tao như ngọn gió thảo nguyên.
Lúc đó, ông đã cảm thấy rất ngạc nhiên, thậm chí còn chắc chắn rằng cô sẽ nổi tiếng.
Sau đó, cô đã thực sự trở nên nổi tiếng, và ngay từ album đầu tay của mình cô đã giành được giải thưởng, sau đó mỗi năm cô đều đặn giành được giải thưởng, càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc, nhưng thật đáng tiếc ...
Tô Diệp Tinh lại không thể hát những bản tình ca.
Điều này cũng khiến cô thất bại tại lễ trao giải âm nhạc vàng vào năm ngoái khi thua một ca sĩ tân binh.
Đạo diễn Thái thở dài: "Hay là cô nghĩ thử xem, tình yêu là gì? Tình yêu khi cô mười tám, mười chín tuổi trông như thế nào?"
Tô Diệp Tinh: "Lúc em 18, 19 tuổi thì vẫn còn đang đi học."
Đạo diễn Thái: ...
"Vậy thì cô hãy nghĩ về mối tình đầu! Người mà khiến cô lần đầu tiên cảm thấy thích, hãy nghĩ về nó," Ông lên tiếng dụ dỗ, "Có giống như một cây kem vào mùa hè, vòng đu quay trong công viên giải trí không? Giống như hoa, cầu vồng, một cây kẹo có chua có ngọt không ?"
Tô Diệp Tinh cụp mi, tựa hồ yên lặng.
Một lúc sau, cô lại ngước mắt lên và mỉm cười: "Đạo diễn Thái, hay là chúng ta thử lại lần nữa đi ạ?"
Đạo diễn Thái gật đầu.
Thử lại thì thử lại.
Quá trình thử lại vẫn là trước sau như một, một bản tình ca được Tô Diệp Tinh hát giống như một chiếc bánh nướng lâu ngày, chẳng có tí sức hấp dẫn nào cả.
Trợ lý xách túi đi theo phía sau: "Chị Tinh ơi, đợi đợi em nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!