"Đau khổ của người yêu thầm là, ngay cả tư cách ghen cũng không có."
—— Mười sáu, mười bảy
Thương Tòng Châu rời đi.
Thư Ngâm mệt mỏi ngồi thụp xuống ghế, cuộc trò chuyện vừa rồi đã lấy đi tất cả can đảm và sức lực của cô.
Chưa kịp nghỉ ngơi, tiếng bước chân vội vã đã vọng vào bên trong hội trường.
Các học sinh lớp 12 đang xếp hàng đi vào hội trường để tham dự lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi đại học.
Thư Ngâm không thể không lấy lại tinh thần, cầm micro bước ra ngoài. Cô sẽ đứng ở góc sân khấu hội trường để đọc thông báo chương trình.
Khi cô vừa đến hội trường lại tình cờ đụng phải Trần Tri Nhượng.
Trần Tri Nhượng vốn đang đi về phía hậu trường, nhìn thấy chiếc micro và bản kế hoạch trong tay Thư Ngâm, anh dừng lại.
Để phát biểu rõ ràng hơn, Thư Ngâm đã tháo khẩu trang.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua, Thư Ngâm cảm thấy có một sự bối rối khó tả, như thể không biết phải làm gì.
Đột nhiên anh hỏi: "Lát nữa em dẫn chương trình à?"
Thư Ngâm mím môi, nhẹ gật đầu.
Trần Tri Nhượng hé môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Chắc hẳn thầy Trần đã nói với em quy trình cụ thể về buổi lễ rồi, tôi không còn gì để nói nữa. Lát nữa chú ý đừng đọc sai từ."
"Vâng, đàn anh."
Trần Tri Nhượng bước lại gần, dường như chỉ để nhắc nhở về công việc dẫn chương trình.
Sau khi nhắc xong, anh quay người xuống sân khấu.
Hội trường được thiết kế theo kiểu lớp học bậc thang, lớp 12A1 và lớp 12A2 ngồi ở ba hàng ghế đầu.
Phó trưởng đài phát thanh của trường là một học sinh lớp 12A2, tên là Ông Thanh Loan.
Trong các chương trình lớn của trường, thường là Trần Tri Nhượng và Ông Thanh Loan dẫn chương trình. Họ có mối quan hệ khá tốt, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ăn cơm, hát karaoke.
Trần Tri Nhượng và Ông Thanh Loan đều ngồi ở hai đầu của hai lớp, vừa hay ngay cạnh nhau.
Anh ra hiệu cho Ông Thanh Loan, hỏi về nữ sinh đang đứng trên sân khấu: "Nữ sinh kia là học sinh lớp mấy, sao tôi không nhớ?"
Ông Thanh Loan ngẩng đầu nhìn về phía trước, cười: "11. Hồi đó chính cậu là người phỏng vấn em ấy, quên rồi hả? Cậu thấy em ấy trông bình thường quá nên không cho em ấy qua."
Trần Tri Nhượng nhíu mày, rõ ràng là không hiểu tình huống hiện tại.
Ông Thanh Loan nói tiếp: "Nhưng giọng của em ấy rất hay. Tôi đã nghe giọng rất nhiều người nhưng không ai có giọng hay bằng. Vì vậy tôi đã đồng ý để em ấy vào đài phát thanh."
"Trưởng đài phát thanh à, 80% công việc của đài phát thanh chúng ta làngồi trong phòng thu đọc kịch bản rồi, không cần phải lộ diện. Tôi thấy em ấy khá ổn, cũng khá dễ nhìn nữa, chỉ là không thích trang điểm, hơi nhạt một chút thôi."
Giọng nói Trần Tri Nhượng bình tĩnh, gần như không có sự thay đổi: "Tôi không có ấn tượng gì về em ấy."
"Thật à? Có lần cậu khen giọng phát thanh viên hôm đó rất hay, cảm xúc cũng rất đạt." Ông Thanh Loan mỉm cười, khóe miệng cong lên như chiếc lưỡi liềm, nói thêm: "Em ấy chính là người đó, tôi cảm thấy cô bạn học này rất ổn, giao việc cho em ấy tôi rất yên tâm. Tôi còn tính mời em ấy dẫn chương trình cho buổi tổng kết 1 tháng 5 năm nay đấy."
Trần Tri Nhượng thờ ơ đáp: "Tùy cậu."
Ông Thanh Loan tiếp tục: "Cậu có thể thuyết phục Thương Tòng Châu tham gia làm MC không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!