"Về sau, khi tăng ca đến tận khuya, em lặng lẽ đi qua từng góc phố, nhưng chẳng còn trông thấy bóng dáng của anh nữa. Hóa ra, năm mười bảy tuổi, cái mong muốn được gặp anh lại giản đơn đến thế, chỉ cách nhau vài dãy giảng đường. Thời gian như một dòng sông dài, còn em và anh — chỉ là hai con sóng nhỏ mãi mãi chẳng thể chạm vào nhau."
— Mười bảy, hai mươi sáu
Mùng 8 Tết, Thư Ngâm đến nhà Thẩm Dĩ Tinh chơi.
Dĩ Tinh đã đứng đợi cô từ sớm ngoài cổng khu chung cư.
Trời xuân còn se lạnh, cô ấy run lên vì rét. Thư Ngâm vội lấy chiếc khăn quàng trong túi ra:
"Lạnh lắm phải không? May mà tớ mang theo một chiếc khăn, mấy hôm nay tớ đan cho cậu đấy. Quàng vào đi cho ấm."
"Ôi trời!" Mắt Dĩ Tinh sáng rực: "Cậu còn biết đan khăn nữa á?"
"Ừm... Chắc đan chưa được khéo lắm đâu." Thư Ngâm nói khẽ: "Tớ chọn màu này khá lâu rồi... Cậu thấy thế nào?"
Thẩm Dĩ Tinh reo lên: "Đẹp quá đi mất! Mình thích lắm, cậu đan khéo thật đấy !"
Cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp liền mấy tấm hình: "Không được, mình phải đăng lên WeChat mới được. Phải để cả thế giới biết là mình có một người bạn vừa tài giỏi vừa khéo tay, còn biết đan khăn cho mình nữa!"
Thấy cô ấy vui như thế, Thư Ngâm cũng nhẹ nhõm cả người.
Chỉ cần cô ấy thích là đủ rồi. Những đêm thức khuya đan khăn cũng chẳng uổng công.
Khi đến nhà Thẩm Dĩ Tinh, Thư Ngâm bất ngờ thấy trong phòng khách đã có khá nhiều người.
Nam có, nữ có — chắc là những người bạn từ nhỏ mà Dĩ Tinh từng nhắc đến.
Trên màn hình lớn trong phòng đang chiếu giao diện một trò chơi điện tử, ghế sofa đã chật kín người, cả trên thảm cũng có người ngồi.
Một nhóm đang cầm tay cầm điều khiển, say mê "chiến đấu"; số còn lại ngồi xung quanh cổ vũ, hò hét ầm ĩ. Trên bàn trà bày đủ loại bánh trái, đồ ăn vặt. Kẻ ăn, người chơi, kẻ nô đùa — rộn ràng cả căn phòng.
Bỗng trong đám đông có ai đó hét lên:
"Nữ hoàng Dĩ Tinh về rồi kìa——!"
Cả căn phòng im bặt. Trò chơi dừng lại. Không khí như đông cứng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Thư Ngâm lúc ấy không hề biết trước khi cô đến Thẩm Dĩ Tinh đã kể với bạn bè mình về cô thế nào.
"Cô ấy học siêu giỏi, tính tình lại dịu dàng nữa, nói chuyện nhẹ nhàng, giọng thì cực kỳ êm tai luôn. Cô ấy còn là phát thanh viên của đài phát thanh trường mình đấy!"
"Còn ngoại hình á? Chính là kiểu mình thích nhất — giống như một chú thỏ con mềm mại đáng yêu. Trưa nào ngủ mình cũng lén nhéo má cô ấy một cái. Sướng tay lắm!"
Vì thế, đám bạn của Dĩ Tinh vốn đã tràn đầy kỳ vọng về Thư Ngâm.
Nhưng khi thấy cô gái trước mắt — nếu chỉ xét ngoại hình, thực sự cũng chẳng có gì quá nổi bật.
Nếu phải khen, thì chỉ có thể nói là: cô ấy có vẻ gì đó nhẹ nhàng, dịu dàng và mang chút khí chất nghệ sĩ, phần nào hợp với hai chữ "dịu dàng" mà Dĩ Tinh từng nhắc tới.
Sau một thoáng im lặng, đám đông bắt đầu lục đục "chào cậu", rồi lại nhanh chóng quay về với sự náo nhiệt ban đầu.
Thư Ngâm đứng giữa đám đông ấy, bị bao quanh bởi tiếng cười nói và tiếng game, cảm thấy mình lạc lõng đến ngượng ngùng.
Hơn hai chục người vẫn ngồi yên, chỉ có một người đứng dậy, đưa máy chơi game cho người bên cạnh rồi chậm rãi bước về phía họ.
"Bọn họ đang chơi game nên phòng khách hơi ồn. Hay là em đưa bạn lên phòng ngồi nghỉ đi?" Thương Tòng Châu mỉm cười: "Anh đi rửa ít hoa quả, lát mang lên cho hai người."
Thẩm Dĩ Tinh liền nói: "Nhớ mang nhiều cherry nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!