Chương 73: (Vô Đề)

Mùa mưa ở Bali bắt đầu vào tháng 11 hàng năm.

Để tránh mùa mưa, đám cưới của Thư Ngâm và Thương Tòng Châu được ấn định vào đầu tháng 10.

Đám cưới được tổ chức tại khách sạn Alila, lễ đường bằng gỗ tự nhiên nằm cạnh bãi biển xanh biếc, những tấm ván gỗ được chạm khắc rỗng cho phép nhìn thấy một vùng biển rộng lớn, ánh nắng cuồn cuộn trên mặt biển tạo nên những gợn sóng lấp lánh.

Màu sắc chủ đạo của đám cưới là trắng và xanh lá, với hoa hồng trắng và hoa lan hồ điệp hòa quyện, những màu xanh tươi tắn đóng vai trò điểm nhấn.

Váy cưới của Thư Ngâm là váy lụa màu kem, sang trọng và tao nhã.

Bó hoa cưới của cô là hoa linh lan.

Ý nghĩa của hoa linh lan là hạnh phúc trở về.

Gió biển thổi tung khăn voan, cô chầm chậm bước về phía người đàn ông mà cô yêu bao nhiêu năm.

Giữa tiếng chúc phúc của đông đảo bạn bè và người thân, Thương Tòng Châu vén khăn voan nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Họ chỉ mời khoảng hai mươi người thân và bạn bè.

Sau bữa tiệc tối, những người lớn tuổi lặng lẽ rời đi, nhường lại không gian cho những người trẻ.

Thương Tòng Châu mặc bộ vest đuôi tôm màu đen, còn Thư Ngâm thì mặc chiếc váy đuôi tôm cúp ngực màu trắng ton sur ton với anh.

Bữa tiệc tối diễn ra trên bãi cỏ, có thể nhìn thấy hoàng hôn rực rỡ, hoa tươi bao quanh, đẹp mơ màng như chốn bồng lai tiên cảnh.

Ở khoảng trống bên cạnh bàn dài, nhân viên khách sạn mang đến nhiều nhạc cụ như trống, guitar điện, v.v.

Thương Tòng Châu buông tay đang ôm eo Thư Ngâm ra, ánh mắt như uy hiếp quét về phía Hoắc Dĩ Nam và Tề Dật Lễ đang dùng bữa.

Vẻ mặt Dung Ngật hả hê, ngược lại Phương Thanh Y khá bất lực: "Cái gì cũng không biết mà anh còn tự hào vậy sao?"

Dung Ngật nói thẳng: "Con riêng có thể sống sót đã là tốt lắm rồi, em còn mơ ước anh đi học đủ thứ tài lẻ sao?"

Phương Thanh Y vừa xót xa vừa cạn lời.

Hoắc Dĩ Nam và Tề Dật Lễ nhìn nhau, đọc được sự bất lực trong mắt đối phương.

Họ là những người đa tài đa nghệ, chơi được nhiều loại nhạc cụ, nhưng họ chỉ tiếp xúc với các loại nhạc cụ lúc còn là học sinh. Đối với họ, việc nắm vững một loại nhạc cụ rất đơn giản, cầm kỳ thi họa đối với họ cũng giống như học toán, tiếng Anh vậy, không có gì đáng để khoe khoang. Đương nhiên, sau khi tốt nghiệp, họ cũng không còn chạm vào những thứ này nữa.

Nếu không phải bị Thương Nhị lừa...

Họ thà chết cũng không lên sân khấu biểu diễn.

Cái tên Thương Nhị này, kết hôn mà còn bắt mấy anh em phải lập ban nhạc biểu diễn cho anh.

Đúng là không biết xấu hổ.

Để dụ dỗ hai người họ lên sân khấu còn âm thầm tính toán trước mấy tháng.

Thôi được rồi.

Chuyện đã đến nước này.

Kẻ thua cuộc phải chịu phạt.

Hoắc Dĩ Nam và Tề Dật Lễ, một người ngồi sau bộ trống, một người cầm guitar điện.

Ba người đã tập luyện từ trước, sự ăn ý được nuôi dưỡng qua nhiều năm, khiến họ chỉ cần nhìn nhau là nhanh chóng nhập cuộc biểu diễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!