Chương 5: (Vô Đề)

"Thứ đánh thức em không phải là chuông báo thức, mà là ý nghĩ: Biết đâu hôm nay có thể gặp được anh."

— "Mười sáu, mười bảy"

Sau đông chí, ngày ngắn đêm dài.

Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, gần xuống mức âm độ.

Mỗi ngày, Thư Ngâm đi học rồi về nhà, khi ra khỏi cửa và lúc trở về, trời đều tối om.

Buổi sáng, đường phố yên ắng. Mùa đông ở Nam Thành hay mưa tuyết. Cô ngồi sát cửa sổ trên xe buýt, tiếng mưa tuyết lách tách đập vào kính, tai đeo tai nghe, nghe đài tiếng Anh.

Chuyến xe sáng rất vắng. Thư Ngâm thích ngồi ở hàng ghế áp cuối.

Xe lăn bánh, dừng ở điểm đón đầu tiên—cũng là lúc cô sẽ ngước mắt khỏi làn sóng tiếng Anh trong tai nghe, nhìn về phía cửa lên xe.

Bởi vì chính ở trạm này, Thương Tòng Châu sẽ lên xe.

Hai người chỉ cách nhau đúng một điểm dừng. Anh sống trong khu biệt thự sang trọng nhất thành phố, còn cô—sống trong khu phố nghèo đang mong mỏi được giải tỏa từng ngày.

Thỉnh thoảng, nếu may mắn, cô sẽ vừa đúng lúc ngẩng đầu thấy anh bước lên xe.

Nhưng hầu hết những ngày khác, vẫn là tầm mắt trống rỗng—không có anh.

Thư Ngâm vẫn nhớ lần đầu tiên cô gặp Thương Tòng Châu trên xe buýt là mùa đông năm ngoái.

Lúc ấy cô mới vào trường Phụ Trung, kết quả kỳ thi tháng đầu tiên và thi giữa kỳ đều không mấy khả quan. Toàn khối có hơn bảy trăm học sinh, cô thi được hạng 130 trong kỳ đầu, rớt xuống hạng 145 ở kỳ tiếp theo.

Ở cấp hai, cô luôn là học sinh giỏi nhất nhì trường, chính vì thế mới đậu vào được Phụ Trung.

Trường cấp ba Phụ Trung không chỉ là trường cấp ba tốt nhất thành phố, mà còn nổi tiếng toàn tỉnh. Tỷ lệ đậu đại học nguyện vọng một lên tới 97.5%.

Vì thành tích sa sút, Thư Ngâm bị mẹ trách móc thậm tệ qua điện thoại, dù cách nhau cả nghìn cây số.

"Thi kiểu gì mà rớt hạng? Không có bố mẹ bên cạnh là con bắt đầu lười học rồi đúng không?"

"Bố mẹ vất vả đi làm là vì ai hả? Không phải để cho con đi học đàng hoàng à?"

"Hồi trước con học giỏi bao nhiêu, giờ thì sao? Thi lần nào cũng tệ hơn lần trước. Đừng nói với mẹ là con đang yêu đương nhé?"

Thư Ngâm mấp máy môi, muốn phản bác. Mỗi ngày cô làm bài đến 11 giờ đêm, 6 giờ sáng lại phải dậy. Ngủ chưa đầy bảy tiếng, đối với một học sinh cấp ba đang tuổi lớn mà nói, là quá ít.

Cô tự hỏi mình đã cố gắng đến thế rồi, sao vẫn không tiến bộ.

Nhưng cuối cùng, cô chẳng phản bác gì cả. Chỉ im lặng rơi nước mắt, khẽ nói với mẹ qua điện thoại:

"Lần sau con sẽ cố gắng hơn."

Hôm sau, khi đến trường, Thư Ngâm co ro trong ghế xe buýt, nghĩ đến những lời mẹ mắng hôm qua. Cảm xúc dồn nén cả đêm vẫn chưa tiêu hóa nổi. Lồng ng. ực như bị đè nặng, thở ra hít vào đều thấy nặng trĩu như đá đè.

Chợt phía sau vang lên tiếng ngạc nhiên:

"Không thể nào, cậu lên xe buýt mà cũng làm bài tập hả? Thương Tòng Châu, có cần nghiêm túc đến vậy không? Chuyến xe chỉ mười mấy phút, không nghỉ ngơi được à?"

Thương Tòng Châu.

Cái tên này, e rằng học sinh Phụ Trung ai cũng biết.

Ngay cả Thư Ngâm, một học sinh hoàn toàn "vô hình" trong lớp, không ai buồn rủ rê tám chuyện, cũng từng nghe đến tên anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!