Chương 47: (Vô Đề)

Khám sức khỏe tiền hôn nhân và khám tổng quát có gì khác nhau?

Thì ra là khác biệt ở khía cạnh này.

Phải là khác biệt ở khía cạnh này, nếu không sao lại đặc biệt nhấn mạnh đó là khám sức khỏe tiền hôn nhân chứ?

Thư Ngâm hận mình hiểu biết quá ít về mặt này nhưng lại không tìm hiểu thêm. Chỉ cần cô nghĩ sâu hơn một chút sẽ biết được điểm đặc biệt của báo cáo khám sức khỏe tiền hôn nhân nằm ở đâu.

Trong lúc tự kiểm điểm, Thương Tòng Châu lên tiếng: "Hâm nóng xong rồi."

Thư Ngâm đột ngột ngẩng đầu: "Được..."

Anh mang bát đũa đến đặt trước mặt cô.

Dưới ánh đèn trắng sữa của phòng ăn, họ ngồi đối diện nhau ăn cơm, không ai nói lời nào.

Khi gắp thức ăn, thỉnh thoảng cô lại nhìn anh.

Những ngón tay khớp xương rõ ràng, đẹp đẽ, ống tay áo vén lên đến khuỷu tay, cổ tay áo được viền chỉ vàng.

Tâm trí không tự chủ được quay về nhiều năm trước, hội trường ồn ào, phòng phát thanh yên tĩnh.

Lễ hội tuyên thệ một trăm ngày trước kỳ thi đại học.

Anh chìa tay về phía cô, đón lấy chiếc micro cô cẩn thận đưa cho anh.

Phòng phát thanh được đóng kín quanh năm, không khí ngột ngạt, ánh sáng lờ mờ, tâm sự của cô được cất giấu trong góc lặng lẽ tự mình ủ men.

Thư Ngâm từng nghĩ mình đã quên anh từ lâu rồi, dù sao cũng đã nhiều năm như thế, chuyện cũ nên được phong ấn trong năm tháng, tình cảm đã qua nên theo gió trăng mà lãng quên.

Nhưng giờ phút này cuối cùng Thư Ngâm cũng nhận ra, cô càng ngày càng yêu Thương Tòng Châu.

Mỗi lần tiếp xúc với anh cô đều có thể bóc tách từng lớp nhớ lại những chuyện đã qua.

Chẳng mấy chốc Thương Tòng Châu hỏi cô: "Thẩm Dĩ Tinh đâu rồi?"

Thư Ngâm chậm rãi nuốt cơm trong miệng, nói: "Cô ấy về nhà bố mẹ rồi."

Dường như nghĩ đến điều gì đó thú vị, khóe mắt cô cong thành một đường. Đôi mắt cô dài và mảnh, cong thành một hình vòng cung như vầng trăng khuyết, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Có một vẻ đẹp tĩnh mịch.

Thương Tòng Châu tò mò: "Cô ấy không cần phòng của mình nữa sao?"

Anh ám chỉ căn phòng khách ở nhà Thư Ngâm.

"Chính vì căn phòng đó mà cô ấy mới đi đấy."

Thư Ngâm vẫn còn nhớ cảnh Thẩm Dĩ Tinh nghiến răng nghiến lợi mắng Thương Tòng Châu là "gian thương".

"Tớ nói đó là phòng của tớ, ý bảo anh ấy dọn đồ rồi cút khỏi phòng của tớ, cút khỏi nhà cậu!"

"Anh ấy thì hay rồi, mặt mày vênh váo như thể hiển nhiên lắm, lại còn nói muốn ngủ chung phòng với cậu?"

"Làm ơn đi, anh ấy chỉ là đối tượng xem mắt của cậu, hôm qua mới được nâng cấp thành bạn trai, dựa vào đâu mà ngủ chung phòng chứ?"

"Anh ấy đâu phải chồng cậu, sao có thể ngang nhiên đến thế?"

Mắng xong Thư Ngâm lại thấy Thẩm Dĩ Tinh như đang nói thay cho Thương Tòng Châu, theo tình theo lý, đúng ra cô phải ngủ chung giường với Thương Tòng Châu.

"Thôi được rồi tớ đi đây, nhường căn phòng này cho Thưong Tòng Châu vậy. Anh ấy cũng thật kỳ lạ, bao nhiêu biệt thự không ở, cứ phải chen chúc với cậu trong cái căn hộ nhỏ bé này." Thẩm Dĩ Tinh thở dài, chuyển hướng đột ngột: "Có lẽ đây chính là tình yêu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!