Chương 46: (Vô Đề)

Đêm qua hỗn loạn, Thẩm Dĩ Tinh quấn lấy Thư Ngâm nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, mãi đến nửa đêm cô ấy mới chịu yên.

Ánh nắng lướt qua khe hở của rèm cửa, xua đi bóng tối trên hàng mi Thư Ngâm, cô bị ánh sáng làm thức giấc.

Khi tỉnh dậy, Thẩm Dĩ Tinh bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.

Thư Ngâm nhẹ nhàng rón rén, không dám làm phiền cô ấy, ngay cả việc vệ sinh cá nhân cũng ra nhà vệ sinh khách.

Trên bồn rửa mặt của nhà vệ sinh khách đặt chiếc bàn chải điện màu xám đậm; quay người, phóng tầm mắt ra xa, trên ban công đang phơi quần áo của nam giới. Trong nhà chẳng có gì thay đổi, chỉ là có thêm vài món đồ, khiến sự hiện diện của anh mạnh mẽ đến mức cô không thể phớt lờ.

Rồi rẽ sang phòng ăn, bước chân Thư Ngâm khựng lại.

Trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng.

Nồi gang tráng men giữ nhiệt rất tốt, mở nắp nồi ra, cháo trứng bắc thảo thịt băm bên trong vẫn còn ấm.

Trên bàn còn có sữa đậu nành, xíu mại, quẩy.

Và, một tờ giấy đã viết chữ.

Nét bút trôi chảy, hạ bút mạnh mẽ dứt khoát, chữ viết không quá quy củ, mang theo vài phần phóng khoáng như tính cách của anh.

[Cháo do anh nấu, còn lại đều mua ở quán ăn sáng trên đường Vọng Nguyệt. Nhớ ăn sáng nhé. À, Thẩm Dĩ Tinh đang ở đây nên anh không tiện vào phòng, khi nào tiện bù một cái nhé?]

Cuối thư ký một chữ "Thương".

Bù cái gì?

Thư Ngâm vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ màng.

À.

Cô chợt nhớ ra.

Bù nụ hôn chào buổi sáng.

"Cậu đứng đờ ra đó làm gì vậy?" Phía sau Thẩm Dĩ Tinh ngáp dài một cái.

Thư Ngâm theo phản xạ vo tròn tờ giấy, giấu vào lòng bàn tay.

Cô hỏi: "Sao cậu tỉnh sớm thế, có phải tớ làm động tĩnh lớn quá đánh thức cậu không?"

"Bị điện thoại của người giao hàng làm thức giấc, không biết là món gì mà cứ nhất quyết bắt bản tiểu thư đây phải ra lấy." Thẩm Dĩ Tinh sốt ruột, cô ấy đi tới, nhìn thấy bữa sáng đầy bàn, sự bồn chồn trong mắt biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên: "Cậu mua bữa sáng à?"

"... Sao có thể là tớ? Tớ vừa mới tỉnh mà."

"Vậy là..."

"Thương Tòng Châu mua."

"Còn cháo này?"

"Thương Tòng Châu nấu."

Thoáng chốc, vẻ mặt Thẩm Dĩ Tinh khó tả, ánh mắt nhìn Thư Ngâm đầy ẩn ý.

Thư Ngâm nhíu mày: "Cái ánh mắt đó của cậu là sao thế?"

Thẩm Dĩ Tinh khịt mũi cười: "Có lẽ cậu không biết đâu, Thương Tòng Châu nấu ăn rất ngon, nhưng anh ấy rất hiếm khi vào bếp. Cô Hoa rất kén ăn, nhà có năm đầu bếp, các món ăn của bát đại món ăn Trung Quốc đều có thể làm ra dễ dàng nhưng bà ấy luôn cảm thấy món ăn do Thương Tòng Châu nấu là ngon nhất, thường xuyên cầu xin Thương Tòng Châu vào bếp. Bình thường nhìn Thương Tòng Châu có vẻ dễ nói chuyện nhưng trong chuyện này dù mẹ anh ấy có nói thế nào cũng không thể thay đổi ý định của anh ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!