Chương 45: (Vô Đề)

Thương Tòng Châu ngồi tựa vào đầu giường, chiếc máy tính xách tay đặt trên đùi.

Màn hình máy tính phát ra ánh sáng trắng xám, góc trên bên phải màn hình hiển thị thời gian hiện tại: 1 giờ 37 phút sáng.

Đêm vắng như tờ, tiếng hét chói tai đột ngột phá tan sự yên tĩnh.

Thương Tòng Châu nghiêng mặt, nhìn vị khách không mời mà đến. Có lẽ anh mới là vị khách không mời mà đến thì đúng hơn – dù sao thì căn phòng này trước đây đều là Thẩm Dĩ Tinh ngủ.

Thẩm Dĩ Tinh ôm gối trong lòng, vẻ mặt vô cùng sống động. Vừa ngạc nhiên, vừa hoang mang.

Thương Tòng Châu điềm nhiên nhìn cô ấy, ánh mắt lướt qua cô ấy nhìn về phía Thư Ngâm đang đứng sau lưng.

"Em giải thích, hay anh giải thích?"

Thẩm Dĩ Tinh hoảng loạn quay đầu lại, đối mặt với Thư Ngâm, cô ấy cười như mếu: "Chuyện gì thế này? Sao nửa đêm trong nhà cậu lại có một người đàn ông? Mà người đàn ông này còn ngủ trên giường của tớ?"

Thư Ngâm chỉnh lại: "Là giường tớ mua."

Thẩm Dĩ Tinh nhấn mạnh: "Là cái giường mà tớ vẫn luôn ngủ!"

Thư Ngâm im lặng.

"Được rồi, là giường của cậu." Dừng một chút, Thẩm Dĩ Tinh lên giọng, hùng hồn: "Vậy thì, tại sao anh ta lại ở trên giường của cậu?"

"..."

"..."

Sao lại nghe kỳ cục thế này?

Ấy vậy mà cô lại không biết phải sửa lỗi trong câu nói đó như thế nào.

Thư Ngâm cảm thấy đau đầu, cố gắng chuyển chủ đề: "Cậu không ngủ ở nhà, nửa đêm chạy đến nhà tớ làm gì?"

Thẩm Dĩ Tinh: "Tớ không ngủ được, tớ có nhắn tin cho cậu mà cậu không xem à?"

Thư Ngâm bất lực: "Tớ vừa làm việc xong, điện thoại để chế độ im lặng."

Thẩm Dĩ Tinh không dám nhìn Thương Tòng Châu đang đứng sau lưng, cô ấy bước vài bước về phía trước, lại gần Thư Ngâm, giọng nói hạ rất nhẹ, chỉ hai người họ mới nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi: "Sao anh ấy lại ở nhà cậu?"

Thư Ngâm không có ý giấu cô ấy, lại nhớ đến lời hứa với Thương Tòng Châu: nếu hỏi thì nói thật, không hỏi thì thôi.

Khóe mắt cô khẽ cụp xuống, mở miệng, đang định nói gì đó thì trong phòng vang lên tiếng nói của Thương Tòng Châu.

Thương Tòng Châu nói: "Trước tiên xin tự giới thiệu, anh là đối tượng xem mắt của Thư Ngâm."

Không biết từ lúc nào Thương Tòng Châu đã xuống giường, đi đến cạnh cửa phòng khách.

Anh mặc bộ đồ mặc nhà màu xám, lịch lãm đoan trang, dáng vẻ lười biếng, cử chỉ toát lên vẻ cao quý. Nét mặt điềm nhiên, giọng nói trong trẻo, khi nói ra từ "đối tượng xem mắt" vừa trang trọng vừa xa lạ, lại mang đến cảm giác như một người chồng tương lai đang nói chuyện đầy tự tin.

Thẩm Dĩ Tinh nghẹn lời.

Cô ấy cố gượng cười: "Anh Tòng Châu, anh không giống người sẽ ngủ ở nhà đối tượng xem mắt đâu."

"Anh chưa nói xong," Thương Tòng Châu thay đổi ánh mắt, cười nói: "Bây giờ anh là bạn trai của Thư Ngâm, là bạn trai đang hẹn hò với mục đích kết hôn."

Mặc dù xung quanh kín mít, gió lùa cũng bị chặn lại.

Nhưng sống lưng Thẩm Dĩ Tinh lại bất giác lạnh toát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!