Trong phòng kho, vẻ mặt Thương Tòng Châu dần tối đi, anh đang suy tính kỹ lưỡng từng bước đi sắp tới.
Còn trong phòng làm việc, Thư Ngâm ngồi dưới ánh đèn trần trắng trong, mềm mại.
Cô cúi đầu, đập vào mắt là câu nói: "My brain agrees with every word you say, but my heart simply won't."
Tạm dịch: "Mỗi lời anh nói đều rất có lý, về mặt lý trí, em đồng ý với quan điểm của anh, nhưng về mặt cảm tính, em không chấp nhận." Hoặc, một cách dịch khác: "Lý trí đã chấp nhận chuyện này, nhưng tình cảm lại không thể chấp nhận."
Giống như hiện tại.
Lý trí đã chấp nhận sự thật rằng cô và Thương Tòng Châu đã kết hôn.
Nhưng cảm xúc vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng đây là thật, không phải một giấc mơ hão huyền.
Trước mặt cô là đủ loại tài liệu dịch thuật, cô âm thầm gạt sang một bên. Cuốn giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ ẩn mình trong đó.
Có giấy tờ làm bằng chứng, cô không ngừng thuyết phục bản thân tất cả đều là thật.
Trong một khoảnh khắc nào đó, một ý nghĩ chợt len lỏi trong tâm trí cô –
Có lẽ tờ vé số đó đã rơi ra từ túi cô? Có lẽ, người trúng giải đặc biệt đã định trước là cô?
Bữa tối có ba món mặn, hai món chay, hai món ăn và một món canh.
Mùi vị, màu sắc và hương thơm đều hoàn hảo.
Thư Ngâm ngạc nhiên: "Anh thật sự biết nấu ăn sao?"
Thương Tòng Châu bật cười: "Tưởng anh lừa em à?"
Thư Ngâm nói: "Em cứ nghĩ những đứa trẻ xuất thân từ gia đình như anh thì hẳn là 'thập chỉ bất triêm dương xuân thủy' (không động tay vào việc nhà)." Cô dừng lại, đưa ví dụ: "Có lần Thẩm Dĩ Tinh còn tưởng bông cải xanh mọc trên cây nữa kìa."
"Trần Tri Nhượng thì sao?" Anh bất động thanh sắc nhắc đến Trần Tri Nhượng.
Thư Ngâm không hề nhận ra điều bất thường nào, cô nói: "Anh ấy thì biết nấu ăn, em và Thẩm Dĩ Tinh thường xuyên qua nhà anh ấy ăn cơm."
Thương Tòng Châu nói rất nhạt: "Thật sao?"
Thư Ngâm: "Ừm."
Cô chậm chạp nhận ra điều gì đó.
"Em với anh ấy không giao tiếp nhiều," Cô mở lời: "Nếu không có Thẩm Dĩ Tinh chắc em và anh ấy cũng chẳng nói chuyện với nhau."
Với tính cách của cô, e rằng với bất kỳ ai cũng chỉ là bạn bè xã giao.
Duy nhất chỉ có một Thẩm Dĩ Tinh.
Tất nhiên Thương Tòng Châu hiểu đạo lý này, ngay cả anh cũng nhờ có Thẩm Dĩ Tinh mới để lại chút ấn tượng trong lòng cô. Khiến cô sau bao năm vẫn có thể gọi tên anh.
Anh biết mình nổi tiếng đến mức nào khi còn đi học, sức ảnh hưởng lớn đến nỗi cả những đàn em kém anh bốn khóa cũng biết anh. Nhưng bản tính xấu của đàn ông – thói tự luyến tự cho mình là trung tâm. Anh không thể chắc chắn nếu không có Thẩm Dĩ Tinh liệu Thư Ngâm có còn nhận ra anh không.
Cô luôn cho anh cảm giác yếu ớt, lơ lửng bên rìa đám đông, cái lạnh lẽo có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Giống như sương sớm mờ ảo, gió thổi qua, sương tan biến. Anh không thể nắm giữ cô, cũng không thể giữ cô lại.
Thương Tòng Châu cười lười biếng: "Nếu không có Thẩm Dĩ Tinh chắc anh và em cũng chẳng nói chuyện được với nhau."
Thư Ngâm ngẩn người: "Dường như cũng đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!