"Tôi từng thấy một đoạn video được lan truyền trên mạng, có một cô gái mặc váy cưới xinh đẹp đi xem concert của thần tượng mình. Có người hỏi cô vì sao lại mặc váy cưới, cô trả lời rằng: cô đã thích nam ca sĩ ấy suốt mười năm. Mặc váy cưới không phải để lấy anh ấy, mà là để dành cho bản thân một cái kết trọn vẹn cho tuổi thanh xuân mười năm ấy.
Cô yêu anh, nhưng còn yêu bản thân – người đã luôn kiên trì và thủy chung suốt mười năm – nhiều hơn.
Ừ, nếu anh là người đó, em cũng sẽ mặc váy cưới đến gặp anh. Không vì điều gì khác, chỉ là để được nhìn anh từ xa, và cùng mọi người hò reo vì anh."
— "Mười Sáu, Hai Sáu"
Tháng Mười Hai, Nam Thành bắt đầu bước vào mùa đông dài và lạnh giá.
Giờ thể dục được chuyển vào nhà thi đấu.
Sau vài vòng chạy quanh sân bóng rổ, thầy giáo cho cả lớp tự do hoạt động. Đám con trai phần lớn kéo nhau chơi bóng rổ, một số ít thì cùng mấy bạn nữ trong lớp chơi cầu lông.
Thấy vậy, Thẩm Dĩ Tinh cười nhạt: "Nhìn thì tưởng đang chơi cầu lông, thực ra là đang đưa tình bằng ánh mắt đấy."
Thư Ngâm lấy từ túi áo ra một cuốn sổ từ vựng nhỏ, cười khẽ: "Cậu ghen à?"
Dĩ Tinh hừ một tiếng, vẻ khinh thường: "Sao có thể? Chỉ là nhìn thấy không thuận mắt thôi."
Người đang chơi cầu lông kia chính là lớp trưởng kiêm bí thư đoàn của lớp họ.
Lớp phó học tập tên là Chu Linh Linh, ngồi ngay phía trước Thẩm Dĩ Tinh, hai người chỉ giao tiếp khi cần chuyền bài tập.
Thẩm Dĩ Tinh không ưa nổi hai người đó, phần lớn là vì trong lớp có không ít người ghét cô, mà cô cũng chẳng có thói quen "mặt nóng dán mông lạnh".
Thấy Thư Ngâm định lấy cuốn sổ từ vựng ra định học, Thẩm Dĩ Tinh không nhịn được, lên tiếng:
"Hiếm lắm mới có một tiết thể dục, cậu cũng phải tranh thủ học từ mới cho bằng được à? Thư Ngâm, cậu yêu việc học đến thế sao?"
Thư Ngâm đáp gọn: "... Chẳng qua là vì chán thôi."
"Vậy tụi mình đi chơi cầu lông nhé?"
"Lúc nãy tìm rồi mà, đâu còn vợt hay cầu gì đâu."
Thời điểm đó có mấy lớp cùng học thể dục, nên đồ trong phòng thiết bị đã bị lấy gần hết.
Thẩm Dĩ Tinh và Thư Ngâm vốn là kiểu người chậm rãi, đến nơi thì mấy quả cầu lông còn sót lại cũng đã rụng hết lông, chẳng dùng được nữa.
"Hay là đi xem đám con trai chơi bóng rổ đi?" – Thẩm Dĩ Tinh gợi ý.
Thư Ngâm lắc đầu: "Không hứng thú."
Thẩm Dĩ Tinh nhún vai: "Cũng đúng, con trai lớp mình vừa xấu vừa chơi tệ, chả có gì đáng xem. Mà đi xem lớp khác chơi lại dễ bị cho là mê trai, chi bằng khỏi đi."
Thư Ngâm kết luận: "Thôi thì học từ vựng vẫn hơn."
Thẩm Dĩ Tinh thở dài như than, rồi thò hai tay vào túi áo đồng phục.
Tay trái cô lấy ra hai viên kẹo mút, đưa cho Thư Ngâm một viên. Tay phải thì lôi điện thoại ra. Cô ấy cởi áo khoác ngoài, đặt áo phao dày lên đùi, rồi giấu điện thoại dưới lớp áo.
Một lúc sau, Thư Ngâm nghe thấy Thẩm Dĩ Tinh nói:
"Anh tớ và Thương Tòng Châu được vào đội tuyển quốc gia rồi."
Thư Ngâm đang học từ mới thì bỗng trong đầu hiện lên một từ:
Abandon – từ bỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!