Chương 39: (Vô Đề)

Hoàng hôn đang nhuộm đỏ cả bầu trời.

Ánh nắng chiều chiếu rõ nét lên đường nét khuôn mặt Thương Tòng Châu — gương mặt thanh tú, đôi mày lạnh lùng sắc nét, dưới chân mày là đôi mắt đào hoa nhưng rất dịu dàng. Giọng nói anh nghiêm túc, như thể đang thảo luận một hợp đồng làm ăn với Thư Ngâm.

Thư Ngâm đáp lại bằng giọng điệu công việc: "Có vẻ anh cũng uống rồi đấy."

Cô nghe rõ. Anh nói anh cũng say.

Hai người say, chuyện xảy ra sau khi say thì làm sao mà tin được?

"Anh uống rồi, có thể cũng say thật, nhưng những chi tiết quan trọng anh vẫn nhớ rất rõ." Thương Tòng Châu không biện giải gì thêm, thái độ rất điềm tĩnh, như thể dù Thư Ngâm nói gì thì anh cũng dễ dàng ứng phó được.

Thư Ngâm không biết rằng người đàn ông đang ngồi trước mặt cô là người tài giỏi, khéo léo đến mức có thể nói chuyện ngang ngửa với cả đám đại gia trong giới đầu tư. Anh không dựa vào mối quan hệ nào mà tự mình xây dựng nên một mạng lưới quan hệ vững chắc trên phố Wall – nơi toàn rắn độc, nơi kẻ mạnh là kẻ sống sót.

Thương Tòng Châu có thể biến đen thành trắng một cách dễ dàng.

Anh nói chậm rãi, không vội vã: "Anh nhớ lần đầu tiên của chúng ta, anh nằm dưới, còn em ngồi trên."

"..."

"Là em ép anh."

"..."

"Anh muốn đẩy em ra, nhưng em không chịu xuống."

"..."

"Em lợi dụng anh."

"..."

Càng nghe Thư Ngâm càng đỏ mặt.

Hình ảnh đêm đó cô tràn về, từng khung cảnh, từng hơi thở dồn dập, nhẹ nhàng xen lẫn những tiếng rên thì thầm vang vọng bên tai.

Trong đầu cô vang lên những âm thanh không đúng lúc.

Hiện thực lại là lời anh trình bày lạnh lùng và chính xác.

Tâm trí Thư Ngâm rối loạn đến mức cô như sắp nổ tung.

"— Khoan đã," Cô ngắt lời anh, thở hổn hển, cố điều chỉnh nhịp thở: "Thương Tòng Châu, anh chắc chắn đã chứng kiến nhiều chuyện như thế rồi. Người lớn với nhau, thuê phòng, tinh một đêm rồi yên ổn chia tay, mỗi người tiếp tục cuộc sống của mình."

"Anh chưa từng." Anh từ chối dứt khoát, vẻ mặt lạnh như băng.

Thư Ngâm câm nín, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, em không nghĩ lần đầu tiên lại quan trọng đến vậy. Em nghĩ anh cũng không phải người bảo thủ hay cổ hủ, đúng không?" Cô dò xét.

Thương Tòng Châu mỉm cười.

Thư Ngâm tưởng anh đồng ý, thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi, anh vẫn luôn cho rằng, những chuyện như thế, chỉ nên làm với một nửa đời mình mà thôi."

"..."

Biểu cảm trên mặt Thư Ngâm cứng đờ.

Anh hạ mí mắt rồi lại ngước lên, ánh nhìn trong trẻo sắc sảo chiếu thẳng vào cô: "Có lẽ em không biết về gia đình anh. Nhà anh bốn đời theo chính trị, gia phong nghiêm khắc, ba mẹ và người lớn luôn quản lý anh chặt chẽ, đặc biệt là về giao tiếp với người khác giới, yêu cầu anh phải giữ mình, không được tùy tiện tiếp xúc thân thể với người khác phái. Những gì anh tiếp xúc với em, em nên hiểu rõ — những gì nên tiếp xúc đều đã tiếp xúc, những gì không nên cũng không tránh khỏi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!