Thư Ngâm rất chắc chắn.
Đoạn ghi âm Thương Tòng Châu gửi đến giọng nói anh không hề làm bộ làm tịch, đường nét âm sắc hoàn toàn giống như ngày thường, cuối câu hơi nhấc lên một chút. Thành thật, chân thành, không có chút ý đồ trêu đùa nào trong đó.
Sao lại thành tra nam được?
Chẳng lẽ... chỉ vì giọng trời sinh giống tra nam?
Thẩm Dĩ Tinh thì cứ như bị sét đánh, một câu lại nối tiếp một câu mang theo sự phẫn nộ.
Ngữ điệu càng lúc càng cao, cứ như đã từng bị một tên tra nam nào đó làm tổn thương sâu sắc.
Sự xấu hổ vì vô tình bật loa ngoài đoạn ghi âm cũng bị lời mắng nhiếc của Thẩm Dĩ Tinh cuốn bay.
Thư Ngâm bất lực: "Là Thương Tòng Châu."
Mắt Thẩm Dĩ Tinh trợn to: "Cái gì cơ?"
Rồi lập tức, chính nghĩa bốc cao: "Không ngờ luôn đó! Thương Tòng Châu mà cũng là tra nam à!"
Thư Ngâm bị chọc đến bật cười: "Cậu có thể bẻ cong sự thật đến vậy sao?"
"..."
"Không phải hả?"
"Không phải." Thư Ngâm thấy đầu mình đau như búa bổ, giọng nói lộ rõ sự bất lực: "Tụi mình hẹn nhau ăn ở khu nghỉ dưỡng, nãy tớ nhắn hỏi anh ấy đến chưa nên anh ấy mới gửi đoạn đó."
Quả thực là rất bất lực.
Phải đi giải thích mối quan hệ của hai người.
Bọn họ hiện tại, rốt cuộc là quan hệ gì?
Ngay cả Thẩm Dĩ Tinh cũng hỏi: "Hai người thân thiết như vậy từ bao giờ, còn hẹn nhau ăn uống nữa?"
Thư Ngâm mấp máy môi, nhưng lại như đã mất đi khả năng nói.
Cô chua xót nhận ra có lẽ mình chỉ thích hợp làm một người phiên dịch, chỉ giỏi chuyển lời cho người khác, còn khi để bản thân tự tổ chức ngôn từ thì lại yếu ớt đến đáng thương, không thể nói tròn câu.
May thay một cuộc gọi từ Đoàn Hoài Bắc đến cứu cô khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Điện thoại của Thẩm Dĩ Tinh kết nối với loa trên xe, đoạn đối thoại tình cảm của hai người lập tức vang vọng trong khoang xe—hoàn toàn không nể mặt người độc thân đang ngồi ghế phụ.
Nhưng mà cũng chẳng phải ngọt ngào gì lắm.
Đoàn Hoài Bắc là người giữ khuôn phép, biết trong xe còn có Thư Ngâm nên rất chừng mực.
"Anh ơi, anh tan làm chưa?"
"Mai mới xong," Anh nói: "Ngày mai anh qua với em."
"Vậy sáng mai em mở mắt ra là phải nhìn thấy anh đó nha~" Thẩm Dĩ Tinh nũng nịu, nhưng là kiểu làm nũng với vẻ ngạo nghễ của kẻ được yêu chiều: "Được không?"
"... Thư Ngâm đang ở đó đấy, em nói chuyện chú ý chút đi."
"Em đã chú ý lắm rồi còn gì." Thẩm Dĩ Tinh nhìn Thư Ngâm, câu sau rõ ràng là nói với cô bạn thân: "Đúng không, Thư Ngâm Ngâm?"
Thư Ngâm đeo tai nghe vào hai tai, không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!