Cánh cửa hơi khép, để lộ một khe hở nhỏ.
Thương Tòng Châu gõ mấy tiếng.
Từ bên trong vọng ra tiếng của Thư Ngâm: "Thương Tòng Châu, cửa không khóa, anh vào đi."
Nghe thấy cô trả lời, anh đẩy cửa bước vào.
Trong tủ giày có hai đôi dép nam — một đôi màu xám, một đôi màu đen.
Anh chọn đi đôi màu đen.
Thay dép xong, anh ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, dáng ngồi ngay ngắn, ánh mắt đảo quanh căn phòng.
Nhà Thư Ngâm mang phong cách cổ điển kiểu Pháp. Đồ nội thất chủ yếu là màu đen, sạch sẽ mà lạnh lùng. Nhưng từng chi tiết nhỏ lại toát lên nét ấm áp và tinh tế.
Y hệt cảm giác cô mang đến cho anh.
Từ bên trong loáng thoáng vang lên giọng cô—dường như cô đang nói chuyện điện thoại, dùng tiếng Anh.
Phát âm rõ ràng, êm tai. Giọng nói ấy chợt gợi lại cho anh một ký ức xa xăm—vang vọng trong khán phòng qua loa phát thanh, trong trẻo mà mờ ảo.
Lần theo dòng hồi ức, anh chợt nhớ đến một khung cảnh cũ—
Hôm ấy, trong giờ ra chơi, Ông Thanh Loan đến tìm Trần Tri Nhượng. Anh ấy không có mặt, cô ta liền thản nhiên ngồi xuống chỗ của anh ấy.
Tất cả đều hiểu mục tiêu của cô ta không phải là Trần Tri Nhượng. Nhưng cô ta không nói rõ, cứ giả vờ làm bạn học nên Thương Tòng Châu cũng chẳng tiện từ chối thẳng thừng.
Đúng lúc đó đài phát thanh vang lên một giọng nữ: "Sau đây là một thông báo..."
Sau khi bản tin dài dằng dặc kết thúc, Ông Thanh Loan đột nhiên hỏi: "Cậu thấy giọng của bạn phát thanh viên lúc nãy thế nào?"
Vì cả hai đều cao nên anh và Trần Tri Nhượng ngồi bàn cuối.
Chỗ ngồi phía trước, bên trái, bên phải đều trống.
Rõ ràng câu hỏi này là dành cho anh. Nhưng không nhắc đích danh mà lại dùng ngữ khí thân mật như thể họ đã quen nhau từ lâu.
Anh hơi cau mày, đáp ngắn gọn: "Cũng được."
Ngòi bút trên giấy vẫn chạy mượt mà, rồi bỗng dừng lại.
Anh ngẩng lên: "Giọng phát thanh viên hôm qua hay hơn."
Ông Thanh Loan hơi ngạc nhiên: "Hôm qua à?"
Anh gật đầu.
Cô ta hỏi tiếp: "Cậu quen phát thanh viên hôm qua à?"
Anh lại cúi đầu, tiếp tục giải đề, giọng nói nhàn nhạt, thoải mái: "Phát thanh viên hôm qua lớp mấy?"
"Lớp chọn khối 11. Tên là Thư Ngâm. Cậu biết không?"
Thương Tòng Châu mặt không đổi sắc, ánh mắt trầm lặng lướt qua một tia sáng rất nhanh.
Giọng anh mát lạnh, dứt khoát: "Không quen."
Không khí khựng lại một thoáng. Câu nói vừa dứt, bụi bay lơ lửng trong ánh sáng lặng lẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!