Chương 34: (Vô Đề)

Thư Ngâm muốn nói cô thật sự rất thích kiểu đó.

Cô thích kiểu oversize đến cùng cực.

Từ đầu đến chân, từ áo khoác cho đến... nội y.

Được không?

Có thể chấp nhận được không?

... Ừm, có lẽ không ổn lắm. Nghe kiểu gì cũng giống... biến thái.

Thư Ngâm cực kỳ lúng túng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Đồ của một người bạn."

Sắc mặt Thẩm Dĩ Tinh dần nghiêm lại, nụ cười có phần gượng gạo: "Bạn trai à?"

Thư Ngâm đáp: "Không phải."

Giọng Thẩm Dĩ Tinh đầy thận trọng: "Người đó... đã ngủ lại nhà cậu sao?"

"Không, anh ấy bị ướt mưa nên vào tắm nhờ rồi thay đồ thôi." Thư Ngâm nói, cố giữ giọng điệu tự nhiên: "Trong kho còn mấy bộ đồ nam của cậu để lại mà. Cậu quên rồi à?"

"Không quên." Ánh mắt Thẩm Dĩ Tinh không rời khỏi bộ đồ đang phơi trên ban công, nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng từng sợi vải.

Thư Ngâm thấy thế thì lòng như lửa đốt, vội vàng hạ giàn phơi xuống, luống cuống thu hết đồ đem vào phòng.

Thẩm Dĩ Tinh mím môi, ánh mắt đầy oán thán, trừng mắt liếc Trần Tri Nhượng một cái sắc như dao.

Ánh mắt đó, chỉ hai anh em họ mới hiểu.

Bất chợt, như nhớ ra điều gì, Thẩm Dĩ Tinh vội chạy vào phòng chứa đồ.

Lật tung tìm kiếm cuối cùng cũng lôi ra được một thùng các hộp bao cao su vẫn còn nguyên vẹn. Hồi đầu năm có nhãn hàng gửi tặng Thẩm Dĩ Tinh để nhờ quảng cáo dịp lễ Tình nhân. Cô ấy chỉ bóc một hộp để chụp ảnh, còn hơn ba mươi hộp vẫn nằm nguyên trong thùng chưa động tới.

Vỏ hộp vẫn còn bọc nilon.

Thẩm Dĩ Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là... thật sự chỉ tắm thôi, không có gì khác.

Bữa tối trôi qua trong yên ổn. Ăn xong Trần Tri Nhượng nói: "Anh còn có việc, đi trước."

Thẩm Dĩ Tinh nhai mấy miếng bánh hoa quế, vừa ăn vừa hồn nhiên trò chuyện với Thư Ngâm về chuyện công tác, nói cười suốt, đến hơn mười giờ mới rời đi.

Nhưng cô ấy không về nhà mình mà băng qua hành lang, mở cửa bước vào nhà Trần Tri Nhượng.

Vừa mở cửa mùi khói thuốc xộc thẳng vào mũi, nồng nặc đến khó chịu.

Thẩm Dĩ Tinh khựng lại, mắt chậm rãi rũ xuống.

Cô ấy bước vào, tiện tay khép cửa.

Phòng khách không bật đèn.

Trần Tri Nhượng ngồi trên sofa, laptop đặt trên đùi, tay gõ bàn phím liên tục. Ngón trỏ và ngón áp út kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng rít một hơi. Cả người toát ra vẻ mệt mỏi và chán chường.

"Tại sao anh không theo đuổi cô ấy?" Đó là câu đầu tiên Thẩm Dĩ Tinh thốt ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!