Sau khi chia tay Thẩm Dĩ Tinh, Thương Tòng Châu nhận được cuộc gọi từ Hoa Ánh Dung.
Đầu dây bên kia, giọng bà Hoa không chút ấm áp, vừa lạnh lùng, vừa mang theo kiểu kiêu ngạo khó chịu—giống như có chuyện muốn nói, nhưng lại giấu đầy hờn giận trong ngực.
"Nhà làm ít bánh hoa quế, có thời gian thì ghé lấy. Không có thì thôi, dù sao Tổng Giám đốc Thương công việc ngập đầu, bận hơn cả lãnh đạo quốc gia, đến mức đi ngang nhà ba lần cũng không buồn bước vào."
Thương Tòng Châu khẽ bật cười, không nói gì thêm, cúp máy rồi lập tức quay xe về nhà.
Hoa Ánh Dung thấy con trai về cũng chẳng mừng rỡ gì, thậm chí đến liếc nhìn một cái cũng thấy phí công.
Bà chỉ tay về phía phòng khách, chỗ đó có hai hộp giấy đặt trên bàn: "Bánh hoa quế đấy, với cả ít mật ong năm nay mới thu. Mang đi."
"Mang đi đâu?"
"Về nhà con."
"Nhà con với nhà mẹ là hai nhà khác nhau à?" Khóe môi Thương Tòng Châu hơi cong lên, giọng không lạnh không nóng: "Con còn chưa tách hộ khẩu mà."
"Con còn định tách hộ khẩu thật à?" Hoa Ánh Dung giận không kiềm được, sắc mặt sa sầm: "Dì Phương, gọi cho Thương Viễn Hoằng đi, bảo ông ấy mang súng về bắn thằng con bất hiếu này cho tôi!"
Dì Phương không những không khuyên can lại còn hùa theo đổ thêm dầu vào lửa: "Bây giờ mấy vệ sĩ quanh nhà đều được cấp súng cả rồi, gọi cho ông ấy thì nhanh hơn đấy."
"..."
"..."
"Dì Phương" Thương Tòng Châu xoa trán, bất lực: "Dì đừng hùa theo mẹ cháu chứ..."
Dì Phương cười tủm tỉm nhìn anh, không nói một lời.
Thương Tòng Châu khẽ thở dài: "Được rồi được rồi, đừng diễn nữa. Con về nhà rồi còn gì."
"Cả nửa năm trời mới thấy mặt, đây là nhà hay khách sạn vậy?" Hoa Ánh Dung mỉa mai.
"Con còn ở khách sạn nhiều hơn ở nhà mẹ đấy."
Câu này đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Hoa Ánh Dung lập tức với tay cầm ly trà bên cạnh định ném thẳng vào con trai.
Phản xạ cực nhanh, Thương Tòng Châu đưa tay chụp lấy chiếc ly, không phải đau lòng vì mẹ ném, mà là vì... cái ly: "Đây là chiếc tách sứ hoa lam vẽ họa tiết dây leo Tây Phạn mua được trong buổi đấu giá đấy mẹ. Mẹ mà ném hỏng nó, thà mẹ chĩa súng vào con còn hơn."
Nghe cái giọng điệu đó mà xem.
Nghe cái câu nói đó mà xem.
Một cái tách hơn chục triệu đồng còn quý hơn cả cái mạng của anh à?!
Hoa Ánh Dung liếc mắt qua, chẳng buồn đáp lại.
Thương Tòng Châu ngước mắt nhìn bà, chậm rãi nói: "Mẹ, hôm nay con vào bếp nấu ăn. Mẹ muốn ăn gì?"
"Đừng hòng dùng mấy trò này để lấy lòng mẹ." Giọng bà cứng như thép, dứt khoát.
Anh không cãi lại, chỉ khẽ mỉm cười rồi xắn tay áo đi về phía bếp.
Một bước.
Hai bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!