Hai người mang theo tâm tư riêng bước ra khỏi phòng khám.
Tới cổng khu chung cư nơi cô ở.
Thương Tòng Châu: "Tạm biệt."
Thư Ngâm cũng đáp lại: "Tạm biệt."
Cô hơi ngập ngừng rồi dặn thêm một câu: "Anh lái xe về cẩn thận nhé."
Nói xong cô quay người bước vào khu dân cư.
Những ngọn đèn âm dưới bụi cây phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt mơ hồ, ruồi muỗi bay loạn xạ quanh ánh đèn. Tiếng ve râm ran hòa lẫn tiếng nước chảy từ đài phun, dệt thành khúc nhạc đêm mùa hè sống động.
Khi gần đến chân tòa nhà, Thư Ngâm nhìn thấy một người đang đứng tựa bên bồn hoa.
Là Trần Tri Nhượng.
Anh hơi cúi đầu, đầu ngón tay lập lòe ánh lửa đỏ rực — là điếu thuốc đang cháy.
Khói trắng cuộn thành từng đám, bay lên không trung rồi tan biến.
Càng đến gần, hình ảnh càng rõ ràng.
Dáng vẻ anh ta hút thuốc rất thành thạo, đôi môi khẽ mím, từng vòng khói lơ lửng giữa không trung, khiến người ta cảm thấy u uất, mỏi mệt, gần như bất cần.
Thư Ngâm dần bước chậm lại, chân cũng nhẹ hơn.
Khi cô tới gần, dường như anh ta cũng cảm nhận được, lập tức ngẩng đầu lên. Cổ tay anh giật nhẹ, như định dụi tắt điếu thuốc nhưng rồi lại đưa lên miệng, rít mạnh một hơi.
Một làn khói trắng dày cuồn cuộn tỏa ra.
Giọng Trần Tri Nhượng khàn khàn, như ngâm trong khói thuốc: "Em vừa ra ngoài à?"
Thư Ngâm nhẹ nhàng đáp: "Cổ họng hơi khó chịu, em đi mua ít thuốc."
Ánh mắt anh nhìn cô rất nhẹ, dường như không khác mấy so với thường ngày.
Anh nói: "Tối rồi đừng ra ngoài một mình. Không an toàn. Lần sau nhớ rủ Thẩm Dĩ Tinh đi cùng."
Thư Ngâm hơi mím môi, không nói rằng trên đường mình đã gặp Thương Tòng Châu.
Giọng cô hơi khàn khàn, đáp: "Chỉ loanh quanh trong khu thôi, cũng gần mà."
Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo mùi khói thuốc. Cổ họng cô vốn đã khó chịu, giờ bị khói kí. ch thí. ch càng thêm cay rát, khiến cô ho sặc sụa.
"Xin lỗi." Trần Tri Nhượng nhấc mí mắt, cuối cùng cũng dụi điếu thuốc, vứt vào thùng rác gần đó. Làn da anh trắng đến mức tái nhợt, như một kẻ nghiện khiến người ta cảm thấy anh vừa lạnh lùng, vừa lặng lẽ tự hủy hoại bản thân.
Anh nói thêm: "Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, đầu óc cũng không được tỉnh táo."
Đến giờ Thư Ngâm mới chợt nhận ra anh đang giải thích lý do vì sao mình hút thuốc.
Cô khẽ gật đầu, nói: "Em lên trước nhé, anh hút thêm một điếu nữa rồi hãy về."
Nói xong, cô bước đi rất nhanh.
Trần Tri Nhượng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng cô bằng ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng.
Hơi thở của anh căng chặt, như đang gồng mình kìm nén điều gì đó; cổ họng nghẹn lại, rối loạn và mơ hồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!