Chỉ trong chớp mắt, đèn đỏ ba mươi giây đã chuyển sang xanh.
Thương Tòng Châu đạp ga, xe lao vút đi.
Ánh đèn đường bên ngoài chiếu qua từng khoảng tối sáng đan xen, lướt qua gương mặt anh, khắc họa rõ từng đường nét góc cạnh. Anh mang khí chất như mưa thấm đất — nhẹ nhàng mà sâu sắc — đủ sức hóa giải mọi bầu không khí gượng gạo.
Cũng đủ khả năng chỉ vài ba câu đã khiến tình thế chuyển hướng đúng theo ý anh.
Giống như lúc này.
Trước ánh mắt đầy mong đợi của Hoa Ánh Dung, Thương Tòng Châu thản nhiên nói: "Chỉ cần đầu dây bên kia là con gái có phải mẹ muốn ngày mai con dắt người ta đi đăng ký kết hôn luôn không?"
Bị vạch trần, Hoa Ánh Dung không hề tỏ ra xấu hổ, ngược lại còn thản nhiên: "Con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên lập gia đình rồi."
"Nhưng con còn chưa từng yêu đương, mẹ đã mong con kết hôn rồi à?"
Hoa Ánh Dung chăm chú quan sát gương mặt con trai như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật: diện mạo nho nhã, khí chất đĩnh đạc, tính tình dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên.
Bà thật sự không thể hiểu nổi — một người sở hữu nhan sắc đến mức có thể làm người mẫu catwalk, vóc dáng chuẩn, gia cảnh ổn, sự nghiệp và học vấn đều xuất sắc — vậy mà đến giờ vẫn chưa từng yêu ai?
"Không thể nào, mẹ không tin con chưa từng yêu," Bà cho rằng con trai chỉ không muốn chia sẻ chuyện tình cảm với mẹ: "Con trai à, con cũng biết mẹ không phải người cổ hủ, cho dù con từng có mười cô bạn gái, cùng lắm mẹ chỉ mắng con một câu 'đồ sở khanh' thôi."
Thương Tòng Châu nhướng mày: "Yêu mười người là sở khanh à?"
Hoa Ánh Dung: "Tất nhiên rồi."
Anh nói: "Mỗi năm yêu một người, con hai mươi tám tuổi, tính từ năm mười chín tuổi học xong cấp ba bắt đầu yêu, giờ cũng xấp xỉ mười người rồi."
Hoa Ánh Dung nghẹn lời.
Cách tính toán này... nghe cũng có lý một cách khó hiểu.
Một giây sau, bà híp mắt, giọng đanh lại: "Vậy tức là con đã bí mật yêu tới mười người rồi hả?"
Ánh mắt sắc lẹm như thể chỉ cần Thương Tòng Châu gật đầu, bà sẽ lập tức đá cậu con trai "sở khanh" này xuống xe.
"Không có," Thương Tòng Châu vừa xoay vô lăng vừa đạp thắng, chiếc xe dừng lại nhẹ nhàng trước cổng khu nhà: "Mẹ, tới nhà rồi."
"Con có về ngủ không?"
"Không đâu, mai con phải đi làm. Nếu ở đây sáng mai đã phải dậy từ lúc sáu giờ."
Nhà bố mẹ anh nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố hơn một tiếng lái xe. Khu này yên tĩnh, thanh bình, từ sau khi nghỉ hưu Hoa Ánh Dung đã chuyển hẳn về đây sống. Căn nhà được xây theo phong cách kiến trúc Tô Châu, ngói xám tường trắng, do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế. Bố cục kiểu vườn cổ, có hòn non bộ, lầu gác hiên nhà, tất cả tạo thành một không gian sống thư thái.
Xe dừng lại trước cổng lớn, nhìn từ trong xe ra, hàng rào kéo dài tưởng chừng như vô tận.
Con đường lát đá đen xám, dưới ánh đèn pha xe chiếu sáng rực, hai bên đường là những bông thược dược đang nở rộ.
Hoa Ánh Dung không níu kéo: "Lái xe cẩn thận nhé."
"Vâng."
Hai mẹ con tạm biệt nhau, đến khi Hoa Ánh Dung bước vào nhà, bà vẫn cảm thấy dường như mình đã quên điều gì đó quan trọng.
Mãi đến lúc đang ngâm mình trong bồn tắm, bà mới sực nhớ ra.
Ngay lập tức nghiến răng ken két — Bà bị thằng nhóc đó lái sang chuyện khác mất rồi, nãy giờ hỏi cả buổi, vậy mà quên béng mất việc phải truy cho ra cái cô gái gọi video là ai và có quan hệ gì với nó!
Sau khi đưa mẹ về, Thương Tòng Châu lái xe quay về nhà mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!