Chương 23: (Vô Đề)

Tối qua Thư Ngâm thức trắng đến tận rạng sáng nên hiện giờ cực kỳ thiếu ngủ.

Vừa về đến nhà cô chỉ kịp tắm sơ qua, vừa đặt lưng xuống giường chưa được mấy phút đã thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ đã chìm trong bóng tối. Cô ngồi dựa đầu vào giường, mắt mơ màng hé mở, bóng đêm dần phủ kín hàng mi, cho đến khi màn hình điện thoại sáng lên, một tia sáng nhỏ như thắp lên cả căn phòng.

Cô như vừa tỉnh mộng, đưa tay với lấy điện thoại — là tin nhắn từ nhà mạng.

Mở WeChat ra, thấy mấy tin nhắn chưa đọc.

Toàn bộ đều từ Hùng Tử San.

Hùng Tử San: "Thế nào rồi, thế nào rồi?"

Hùng Tử San: "Em với anh ấy sao rồi?"

Hùng Tử San: "Chị rất gấp, thật sự rất gấp muốn biết diễn biến sau buổi xem mắt!"

Thư Ngâm ngẩn ra vài giây rồi bật cười, nhắn lại: [Em vừa tỉnh.]

Hùng Tử San nhắn từ hai giờ chiều, giờ đã hơn sáu giờ tối.

Khoảng thời gian cách nhau quá xa, cô cảm thấy mình cần giải thích lý do vì sao không trả lời sớm.

Thư Ngâm không nghĩ Hùng Tử San sẽ trả lời ngay vì thế nhắn xong liền ra phòng khách lấy nước uống. Vừa rót nước xong điện thoại liền "ting" một tiếng, báo có tin nhắn đến.

Hùng Tử San: "???"

Hùng Tử San: "Mới thế mà đã ngủ với nhau rồi hả? Tiến triển nhanh vậy sao!"

Hùng Tử San: "Đừng trách chị nhiều chuyện, nhưng... hai người có dùng biện pháp an toàn không đấy?"

Thư Ngâm vừa đọc vừa uống nước, suýt chút nữa thì phun ra hết.

Thư Ngâm: "Chị đang nghĩ đi đâu vậy!"

Thư Ngâm: "Anh ấy đưa em đến cổng khu là rời đi rồi."

Thư Ngâm: "Vừa về nhà là em đi đi ngủ luôn."

Sao lại tự nhiên thành ra... đã ngủ với nhau?

Cô cạn lời.

Hùng Tử San tỏ ra thất vọng: "Chán thật."

"Em nghĩ hai người còn cơ hội không?"

Thư Ngâm ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không."

Không còn cơ hội nữa.

Cô đã sớm buông bỏ rồi, dù trong lòng vẫn còn tình cảm, cô cũng không phải kiểu người sẽ chủ động theo đuổi. Vì thế, sẽ không có chuyện gì tiếp theo nữa.

Ngày hôm sau, Thư Ngâm thu dọn đồ đạc, bắt xe buýt về quê.

Sau khi giải tỏa, gia đình cô được chia cả nhà và tiền, nhưng bà cô vẫn không quen sống trong khu chung cư. Thành phố như một khu rừng sắt thép lạnh lẽo, con người với nhau càng ngày càng xa cách.

Bà chọn quay về quê sống sau đó lấy một phần tiền bồi thường xây một căn biệt thự ở quê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!