Bảy giờ tối, những chiếc đèn cảm ứng lần lượt bật sáng rồi lại tắt dần, từ tầng một lên đến tầng sáu.
Thương Tòng Châu tay xách hai hộp quà lớn, bước chân ổn định, hơi thở đều đặn, từng bước leo lên tầng sáu.
Vì tính chất công việc, nhiều bậc trưởng bối của cha mẹ anh đều sống trong các khu tập thể cũ do nhà nước phân, không có thang máy. Mỗi dịp lễ Tết, Thương Tòng Châu thường mang theo đủ loại quà cáp, lần lượt ghé thăm từng người.
Anh gõ cửa. Vài giây sau, bên trong vang lên giọng nói quen thuộc: "Ra xem thử có phải Tòng Châu đến không?"
Khoảng nửa phút sau Giang Ngũ Nhất mới thong thả ra mở cửa.
Thương Tòng Châu nghĩ mình sẽ được chào đón bằng nụ cười vui vẻ, ai ngờ gương mặt cậu mợ lại đầy vẻ tiếc nuối dù vẫn nở nụ cười.
"Cậu à, thấy cháu mà có vẻ không vui lắm nhỉ?" Anh đặt quà lên bàn trà, nửa đùa nửa thật.
Hoa Liên Dung nói: "Trò cưng của ông ấy vừa rời đi, không ở lại không ở lại ăn tối. Bảo sao tâm trạng chẳng tụt dốc."
Thương Tòng Châu nhớ mang máng từng nghe Hoa Liên Dung nhắc đến cô học trò đó. Xuất thân bình thường nhưng lại rất nỗ lực và có năng khiếu. Giang Ngũ Nhất vốn ghét việc học sinh dùng danh tiếng mình để làm việc bên ngoài, vậy mà lại phá lệ vì cô ấy—tự tay viết thư giới thiệu, còn giúp liên hệ trường du học.
Ông còn tiếc rẻ: "Nếu tính cách hoạt bát hơn chút, để dì út của cháu dẫn dắt thì tương lai chắc chắn còn rộng mở hơn nữa."
Dì út của Thương Tòng Châu từng được cư dân mạng ca tụng là "nữ phiên dịch viên ngoại giao xinh đẹp nhất".
Một từ vừa được nhắc đến khiến ánh mắt anh chợt tối lại.
Nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ bình thản, giọng điềm đạm: "Nếu có cơ hội, cháu cũng muốn gặp thử học trò giỏi đó của cậu."
Giang Ngũ Nhất nói ngay: "Trưa ngày Quốc tế Lao động cháu rảnh không? Cậu hẹn các học trò ăn cơm, cô bé đó cũng tới, hai đứa tiện gặp nhau."
Hoa Liên Dung hớn hở phụ họa: "Đúng đó, con bé đó xinh xắn lắm."
Ánh mắt Thương Tòng Châu đảo qua gương mặt hai người, nhẹ nhàng mà lạnh nhạt.
Thoạt nhìn anh có vẻ không tức giận, trong mắt còn phảng phất nét cười vậy mà lại khiến hai người kia chột dạ, không tự nhiên.
Cả hai vội vàng đánh trống lảng, mời anh vào ăn cơm.
Thương Tòng Châu nửa cười nửa không: "Cậu mợ bát đầu chuyển sang nghề mai mối từ khi nào vậy?"
Giang Ngũ Nhất ho nhẹ, chữa ngượng: "Con bé thật sự tốt."
Hoa Liên Dung tiếp lời: "Đúng rồi, nó độc thân, cháu cũng độc thân, trùng hợp chưa?"
Giang Ngũ Nhất: "Ừ, đúng là quá trùng hợp."
Hoa Liên Dung: "Cậu mợ không nhìn sai người đâu. So với mấy tiểu thư danh giá mà các chú bác giới thiệu cho cháu, nhân cách cô bé này tốt hơn nhiều. Không nhiều tài nhưng cũng chẳng dễ dãi."
Thương Tòng Châu nhìn hai người trước mặt như đang diễn tuồng, tung hứng nhịp nhàng.
Anh khẽ bật cười: "Thôi, thời điểm này cháu chưa muốn yêu đương."
Hoa Liên Dung nhún vai, định nói tiếp nhưng Thương Tòng Châu đã lạnh nhạt lên tiếng: "Đừng làm phiền người ta."
Ánh mắt anh dần lạnh lại, quanh người như phủ một lớp sương mỏng, vừa lạnh lẽo vừa xa cách.
Hoa Liên Dung và Giang Ngũ Nhất liếc nhìn nhau, như sực nhớ điều gì đó, vội chuyển chủ đề, không nhắc lại chuyện kia nữa.
Giờ cao điểm, đường phố kẹt cứng, Thư Ngâm mất gần một tiếng mới về đến nhà.
Lúc cô bấm chuông đã gần tám giờ tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!