Chương 18: (Vô Đề)

"Cuối cùng mối tình đơn phương ấy đã kết thúc trong im lặng."

——《Mười bảy, hai mươi bảy》

Sau đó, Thư Ngâm biết được sự thật từ Thẩm Dĩ Tinh.

Thẩm Dĩ Tinh như một trạm thu phát tín hiệu lâu ngày mất sóng cuối cùng cũng nhận được tin tức bên ngoài. Trong giờ thể dục, lúc rảnh rỗi, cô ấy bất ngờ nhắc đến Thương Tòng Châu và mẹ của anh.

"Gần đây chị Hoa phải nhập viện. Đúng là trùng hợp, mẹ của Ông Thanh Loan lại chính là bác sĩ điều trị chính cho bà ấy. Ông Thanh Loan nhân cơ hội đó thỉnh thoảng lại đến thăm chị Hoa, tiện thể tiếp cận thương Tòng Châu."

Thư Ngâm đã lâu không nhìn thấy bóng dáng Thương Tòng Châu trong hành lang tầng ba của khối nhà học sinh lớp 12.

Cô giả vờ không biết: "Thương Tòng Châu không phải lúc nào cũng ở trường sao? Sao lại để chị ấy tiếp cận được?"

Thẩm Dĩ Tinh đáp: "Không phải đâu. Hai tuần cuối cùng Thương Tòng Châu xin nghỉ học để ôn tập ở nhà, giáo viên chủ nhiệm đã đồng ý."

Thư Ngâm hỏi: "Ở nhà cũng có thể ôn tập được sao?"

"Được chứ."

"Vậy Ông Thanh Loan có đến nhà tìm anh ấy không?"

"Không đâu. Tớ nghe anh trai tớ nói Thương Tòng Châu coi bệnh viện như nhà mình, ngày nào cũng ở đó. Cũng phải thôi, mẹ anh ấy mới trải qua ca phẫu thuật lớn, cần người bên cạnh chăm sóc. Chú Thương thì chỉ ở Nam Thành một đêm, xác nhận chị Hoa không có vấn đề gì thì lập tức quay lại đơn vị." Thẩm Dĩ Tinh thở dài: "Thương Tòng Châu thật vất vả, vừa phải chuẩn bị thi đại học vừa phải chăm sóc mẹ, lại còn phải đối phó với cô gái đeo bám không buông tha."

"Ông Thanh Loan..." Thư Ngâm cảm thấy lạnh buốt đến tận xương, khi lên tiếng, miệng như ngậm viên kẹo bạc hà, lạnh lẽo vô cùng: "Chị ấy xinh đẹp lại có gia thế tốt, thật khiến người ta ghen tị..."

Thật kỳ lạ, sao tuổi dậy thì của mình lúc nào cũng ngập tràn sự ganh ghét người khác?

Suốt thời gian ấy, Thư Ngâm cảm thấy trống trải vô cùng.

Trước đây, ở trường cô luôn có thể nhìn thấy bóng dáng Thương Tòng Châu, ít nhất cũng có thể đứng từ xa, qua khoảng cách xa xôi giữa các tòa nhà nhìn thấy anh đi lại trong hành lang. Nhưng giờ thì không nữa, Thương Tòng Châu không còn ở trường nữa.

Cô từng nghĩ ngày chia tay sẽ là sau kỳ thi khoảng hai tuần.

Cô tưởng rằng sẽ còn gặp lại Thương Tòng Châu ở bệnh viện, tiếc rằng sự thật thường không như ý muốn.

Trước kỳ thi đại học, trường tổ chức kỳ thi thử lần ba cho học sinh lớp 10 và 11 trong học kỳ này.

Thứ hạng của Thư Ngâm không tiến mà lùi, tụt xuống vị trí thứ 15 toàn trường.

Giáo viên chủ nhiệm Diêm Vĩnh Hoa khá hài lòng với thành tích của cô: "Cố gắng tiếp tục nhé, lên lớp 12 vẫn giữ ổn định trong top 20 là được, thi vào Bắc Kinh Thanh Hoa không có vấn đề gì đâu."

Thư Ngâm suy nghĩ: "Muốn vào Bắc Kinh Thanh Hoa chắc phải top 10 đúng không ạ?"

Diêm Vĩnh Hoa nói: "Em có thể chọn ngành không quá hot."

Thư Ngâm lắc đầu: "Em muốn học ngôn ngữ."

Diệm Vĩnh Hoa hiểu ý: "Muốn vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh hả?"

Thư Ngâm gật đầu.

Diệm Vĩnh Hoa mỉm cười hài lòng: "Có mục tiêu thì tốt rồi."

Ra khỏi phòng giáo viên, cô nhìn thấy hành lang lớp học vô cùng náo nhiệt. Các học sinh đang dọn sách vở, bàn ghế.

Ngày mai thi đại học, trường cô được chọn làm điểm thi, học sinh lớp 10, 11 được nghỉ học, trước khi nghỉ phải quét dọn sạch sẽ lớp học. Bàn ghế, chổi, thùng rác là những vật dụng được phép để lại, tất cả đồ dùng học tập phải cất vào phòng ký túc xá của học sinh nội trú.

Thư Ngâm xuyên qua dòng người ồn ào về lại lớp mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!