"Có những lúc em cảm thấy vận mệnh quá khắt khe với mình.
Em luôn phải vùng vẫy với nó, gồng mình mà sống sót.
Nhưng cũng có đôi khi, em lại cảm thấy vận mệnh đã dịu dàng ưu ái mình —
Trong khoảnh khắc em gặp được anh,
Trong lời chào nhẹ nhàng anh dành cho em.
Anh sẽ mãi mãi sẽ không biết,
Một hành động tưởng như 'tiện tay' của anh,
Đối với em lại quan trọng đến nhường nào.
Mặt trăng không thuộc về em,
Nhưng ánh trăng đã có lúc chiếu rọi lên em."
— "Mười bảy, hai mươi bảy"
Quốc tế Lao động được nghỉ ba ngày.
Mùa hè rực cháy đến cùng kỳ nghỉ
Cây lá trên cành xanh thẫm,
Tiếng ve kêu như muốn đốt cháy cả bầu trời.
Thư Ngâm tỉnh giấc giữa trưa, cổ họng khô khốc, định rót nước uống thì phát hiện bình nước trên bàn đã cạn. Cô vò tóc, lười nhác bước ra bếp đun nước.
Đi đến cửa bếp thì lờ mờ nghe thấy tiếng bà nội đang gọi điện thoại.
Tai bà đã lãng, nên giọng trong điện thoại cũng bật to như loa ngoài.
Giọng của bố cô Thư Chí Quốc vang lên.
"Mẹ, mẹ vẫn còn ít tiền đúng không ạ?"
"Tiền đó mẹ để dành cho Thư Ngâm đi đại học, không thể đưa con được."
"Nó còn lâu mới học đại học mà. Giờ con cấp bách lắm rồi mẹ ơi, nếu không trả tiền, bọn họ sẽ chặt tay con mất!"
"Ai bảo mày đi đánh bạc? Tao sinh ra loại con như mày đúng là nghiệt duyên!"
Thư Ngâm đứng yên bất động, nghe hết cả cuộc gọi.
Bà nội luôn tiết kiệm từng đồng để dành tiền cho cô sau này học đại học. Cô chưa từng coi chuyện đó là thật, càng không trông chờ vào tiền của bà. Nhưng bố cô lại thật sự coi là tiền của mình.
Từ nhỏ ông ấy đã mê cờ bạc. Tết về còn rủ họ hàng chơi, chỉ là đánh nhỏ. Cô không ngờ, ông ở Thâm Thành lại đánh lớn đến mức nợ tận năm vạn tệ.
Nắng hè oi bức khiến tiếng ve như vỡ ra từng hồi, náo động đến nghẹt thở.
Thư Ngâm trở lại phòng, ngồi bất động rất lâu, rồi lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
"Sao hôm nay lại gọi cho mẹ thế con gái?" Vương Xuân Linh vui vẻ bắt máy.
"Con chỉ là... nhớ mẹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!