Chương 14: (Vô Đề)

"Sau này nghĩ lại, em vẫn thường tự hỏi: Vì sao biết rõ anh ở xa em đến thế mà em vẫn cứ thích anh? Có lẽ là vì những ngày tháng thích anh năm ấy mà em đã dần trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Tuổi thanh xuân ảm đạm của em là vì có anh mà bắt đầu có ánh sáng."

—— Mười bảy, hai mươi bảy

Từng viết nháp trong đầu không biết bao nhiêu lần.

Nên gọi anh là "anh", hay là "anh Thương Tòng Châu"?

Nhưng đến cuối cùng...

Vẫn chỉ thốt lên được một tiếng lúng túng, ngượng ngập: "Bóng... bóng của anh."

Đến dũng khí gọi tên anh cô cũng không có.

Thư Ngâm cúi đầu, uể oải bước về phía toà nhà nghệ thuật.

Trên đường đi, có một chai nước suối rỗng vô tình bị cô đá trúng, đáng lẽ đang yên vị bên lề đường lại vô tình chịu "tai bay vạ gió".

Chai nước lăn lóc một đoạn, cô thở dài, vừa trách bản thân vừa bước tới nhặt nó lên, đảo mắt tìm thùng rác quanh đó.

Chai nước lăn đi một đoạn, Thư Ngâm thở dài, vừa tự trách mình vừa bước tới nhặt nó lên. Cô đảo mắt tìm thùng rác quanh đó.

Vừa ngẩng đầu, cô bất giác khựng lại.

Sân trường ngày chủ nhật vắng lặng, phía xa có một người đang đứng lặng lẽ – Trần Tri Nhượng, đơn độc và lạnh lùng.

Hiển nhiên, mọi hành động của cô khi nãy anh ấy đều thấy hết.

Thư Ngâm nghẹn lời, bối rối giải thích: "Chai này... không phải em vứt đâu ạ."

Ánh mắt Trần Tri Nhượng phủ một tầng sương lạnh, giọng anh nhạt như gió mùa đông: "Ừ, tôi biết."

Thư Ngâm lặng lẽ ném chai vào thùng rác.

Họ cùng đi đến toà nghệ thuật.

Không ai nói lời nào, bầu không khí tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.

Không hiểu vì sao, ở cạnh Trần Tri Nhượng lại khiến Thư Ngâm căng thẳng hơn cả khi ở bên Thương Tòng Châu.

Có lẽ vì anh ấy mang khí chất lạnh lẽo, như một đỉnh núi quanh năm tuyết phủ.

Còn Thương Tòng Châu lại là một bến cảng dịu dàng, dù giá lạnh đến đâu cũng không bao giờ đóng băng.

Để phá tan bầu không khí căng thẳng, Thư Ngâm chủ động lên tiếng: "Đàn anh, lúc nãy Thẩm Dĩ Tinh nói ba giờ là kết thúc tập dợt sau đó sẽ qua xem chúng ta tập dẫn chương trình. Cậu ấy không đi cùng anh sao?"

Trần Tri Nhượng đáp: "Em ấy đi mua trà sữa rồi."

Ngừng vài giây, anh ấy liếc sang cô một cái, giọng nhẹ như gió thoảng: "Chắc em ấy có nhắn cho em, em xem thử đi."

Được nhắc nhở, Thư Ngâm vội lấy điện thoại trong túi ra.

Có vài tin nhắn nằm đó từ lâu.

Vì cô để chế độ im lặng nên không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!