"Năm mười sáu, mười bảy tuổi, thích nhất là giả vờ.
Giả vờ là cái liếc mắt không quan tâm, giả vờ nhìn lướt qua một cách thờ ơ, giả vờ như chẳng bị ảnh hưởng bởi bất kỳ lời nói nào.
Không ai biết rằng, giữa đám đông, em chỉ cần một cái liếc mắt liền nhận ra bóng lưng của anh.
Cũng không ai biết, khi ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, em đã rung động đến nhường nào."
— Trích "Mười sáu, mười bảy"
Thẩm Dĩ Tinh là người nói được làm được.
Vừa ăn trưa xong, cô ấy lập tức kéo Thư Ngâm chạy thẳng đến khu phòng học của học sinh lớp 12.
Giờ nghỉ trưa quý báu, hành lang tầng 3 tòa nhà lớp 12 có không ít học sinh đứng hóng gió, tán chuyện, tắm nắng.
Sự xuất hiện của Thẩm Dĩ Tinh và Thư Ngâm lập tức thu hút nhiều sự chú ý.
Dĩ nhiên, Thư Ngâm biết mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía Thẩm Dĩ Tinh.
Cho đến khi họ dừng lại trước cửa lớp 12A1, Thẩm Dĩ Tinh bắt đầu ngó nghiêng tìm kiếm.
Đúng lúc ấy, phía sau vang lên giọng nam quen thuộc, mát lạnh: "Thẩm Dĩ Tinh?"
Thư Ngâm theo phản xạ quay đầu lại — cách họ chừng hai, ba mét, Thương Tòng Châu dường như vừa bước ra từ nhà vệ sinh, tay còn vương vài giọt nước.
Khóe mắt hơi nhếch lên, môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Sao lại chạy tới đây?"
Thư Ngâm đứng im.
Bên cạnh cô, Thẩm Dĩ Tinh đã lao tới trước mặt Thương Tòng Châu.
"Nhị ca~"
Thương Tòng Châu đứng thứ hai trong nhà. Trong nhóm bạn và người quen, những người nhỏ tuổi hơn đều gọi anh là "nhị ca".
Thẩm Dĩ Tinh thường gọi anh là "anh Tòng Châu", khi cần nũng nịu thì thêm một chữ "anh", nhưng nếu cô ấy gọi "Nhị ca", Thương Tòng Châu lập tức hiểu có chuyện gì.
Là có việc muốn nhờ rồi.
Anh cụp mắt: "Có chuyện gì nói thẳng."
Thẩm Dĩ Tinh đi thẳng vào vấn đề: "Buổi biểu diễn ngày Quốc tế Lao động, em thiếu một người đệm đàn piano. Anh giúp em đi!"
Thương Tòng Châu: "Chỉ còn hơn 50 ngày nữa là thi đại học, anh làm gì có thời gian luyện đàn?"
Thẩm Dĩ Tinh ấp úng: "Cũng... cũng không tốn nhiều thời gian đâu mà. Anh chỉ cần dành hai tiếng chơi bóng rổ cuối tuần để luyện đàn cùng em là được."
Cô ấy chu môi năn nỉ: "Nhị ca à, nếu em tìm được người khác thì đâu cần làm phiền một thí sinh đại học như anh? Cả lớp em chỉ có đúng một tiết mục, nếu không tìm được người là coi như tiêu!"
"Từ lúc nào em trở nên có tinh thần tập thể dữ vậy?"
"Trời ơi, em lúc nào chẳng có! Dù em học dở, bạn trong lớp chẳng mấy ai thích em, em cũng chẳng ưa họ... nhưng dù sao em cũng là một phần của lớp mà!"
"..."
"..."
Thương Tòng Châu vốn là người dễ mềm lòng, nếu không Thẩm Dĩ Tinh cũng chẳng tự tin đi nhờ vả như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!