"Ở tuổi mười bảy nhạy cảm, tự ti và mong manh ấy, em nhận ra mình đang gánh trên vai kỳ vọng của cả gia đình — còn anh, chỉ cần đứng đó thôi, đã là một ánh sáng rực rỡ rồi."
— "Mười sáu, mười bảy"
"... Cảm ơn anh."
Một lúc lâu sau, Thư Ngâm mới lấy lại được giọng mình, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Cô cúi đầu, nhìn những hạt mưa bắn tung tóe trên mặt đất.
Lách tách, lách tách — như thể đang đập thẳng vào ngực cô, khuấy lên từng đợt sóng ngầm trong tim.
Chiếc ô đủ lớn, đủ để họ cùng đứng dưới mà không hề chạm vào nhau.
Trong không khí ẩm ướt và lành lạnh, Thư Ngâm dường như ngửi thấy một mùi hương mát lạnh phảng phất — như hương bạc hà mùa hạ, lại như gỗ tuyết tùng giữa mùa đông. Kỳ lạ thay, hiện tại đang là mùa xuân.
Vài mét ngắn ngủi, quãng đường ấy trôi qua chỉ trong một nhịp thở.
Khi sắp đến gần xe, Thương Tòng Châu bước nhanh một bước, chủ động mở cửa ghế sau cho cô.
Sự chu đáo của anh không chừa ai, dù chỉ là người xa lạ.
Giống như lần trước, khi cô lục tìm không thấy thẻ xe buýt, chính anh đã quẹt giúp cô.
Thư Ngâm nhẹ giọng: "Cảm ơn anh."
Thương Tòng Châu đáp: "Không có gì, lên xe đi."
Phía sau xe, Thẩm Dĩ Tinh đã đợi sẵn. Thấy Thư Ngâm vừa ngồi xuống, cô nàng liền như một cánh bướm lao đến: "Bạn cùng bàn, cậu có bị ướt không?"
"Không." Thư Ngâm khẽ liếc về phía ghế phụ nơi Thương Tòng Châu đang ngồi, giọng nói nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được: "Tớ đã nói là tự tớ chạy qua được rồi mà."
"Nhưng mưa to thế, lỡ cậu cảm lạnh thì sao?" Thẩm Dĩ Tinh chẳng để tâm gì nhiều, cô ấy nhấc chân lên, bắt chéo, rồi ra hiệu cho Thư Ngâm nhìn: "Mẹ tớ mua cho tớ đôi giày cao gót này đó, có đẹp không?"
Lúc này Thư Ngâm mới hiểu thì ra vì đi giày cao gót nên cô ấy mới nhờ Thương Tòng Châu xuống đón mình.
Xe lướt đi êm ái trong màn mưa lất phất, ánh đèn đường xuyên qua màn nước, trở nên nhòe mờ và ấm áp.
Trong ánh sáng chập chờn ấy, đôi giày cao gót trên chân Thẩm Dĩ Tinh lấp lánh ánh bạc. Cô ấy da trắng, dáng người mảnh mai, mang đôi giày bảy phân, cả người như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Hình ảnh ấy khiến Thư Ngâm bất giác liên tưởng đến đôi giày thủy tinh của cô bé Lọ Lem.
Nhưng Thẩm Dĩ Tinh không phải Lọ Lem.
Cô là công chúa, được tất cả mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.
"Rất đẹp." Thư Ngâm không tiếc lời khen ngợi.
"Mẹ tớ cũng mua cho cậu một đôi rồi đấy, nhưng đang để ở nhà. Tớ định đến thứ Hai đi học sẽ mang cho cậu." Thẩm Dĩ Tinh cong mắt cười thành một đường cong dịu dàng: "Lúc cậu lên sân khấu dẫn chương trình là có thể mang đôi giày ấy rồi."
Thư Ngâm thoáng hoảng hốt: "Thôi tớ không cần đâu."
Thẩm Dĩ Tinh xua tay: "Đừng mà, mua thì cũng mua rồi, cậu từ chối cũng vô ích thôi!"
Thư Ngâm lén nhìn ghế trước, thấy Thương Tòng Châu đang đeo tai nghe. Không rõ là đang nghe nhạc hay nghe gì khác.
Không biết anh có nghe thấy họ nói chuyện không. Nhưng đeo tai nghe rồi, chắc là không muốn bị làm phiền.
Dù vậy, Thư Ngâm vẫn thấy khó mở lời, mặt bắt đầu nóng lên: "... Đôi giày đó... chắc là đắt lắm nhỉ?"
"Sao cậu lại lấy tiền để đo lường tình cảm của tụi mình?" Thẩm Dĩ Tinh xị mặt, rõ ràng không vui: "Cậu còn đan khăn tặng tớ đấy thôi. Cậu có biết không, đó là lần đầu tiên trong đời tớ được ai đó tặng khăn choàng tự tay đan đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!