"Tôi không cần ai ôm lấy sự yếu đuối của mình, tôi chỉ mong có người tin tưởng tôi, công nhận tôi, và không ngừng nói với tôi rằng:
'Cậu rất ổn, cậu rất xuất sắc, cậu xứng đáng được yêu thương.'"
—— Mười bảy, hai mươi bảy
Tin Ông Thanh Loan tỏ tình bị từ chối nhanh chóng lan ra khắp các khối lớp.
Nữ thần khối 12 bị từ chối. Có người nói Thương Tòng Châu không có mắt nhìn, người con gái xinh đẹp tài giỏi như vậy mà lại không biết trân trọng. Cũng có người phản bác: "Cô ấy là hoa khối, còn Thương Tòng Châu là hotboy số một toàn trường, hotboy từ chối hoa khối thì có gì mà lạ?"
Trong đó có một giọng nói khó hiểu nhất, đến từ Thẩm Dĩ Tinh: "Bảo sao dạo này cô ta cứ kè kè bên anh trai tớ, làm tớ tưởng hai người đó có gì cơ. Hóa ra là đang mượn cớ nhờ anh tớ để tiếp cận Thương Tòng Châu."
Sau khi tự kết luận, Thẩm Dĩ Tinh chậc lưỡi, thở dài đầy "tiếc nuối", giọng thì như đồng cảm mà mặt mày lại rạng rỡ như bắt được trò vui.
"Tội ghê ha, bị người ta coi như bàn đạp luôn rồi."
Thư Ngâm không có anh chị em nên không hiểu rõ kiểu quan hệ thân thiết giữa anh trai và em gái. Nhưng nếu cô có anh trai mà bị người ta lợi dụng làm công cụ, chắc hẳn sẽ rất buồn.
Vậy nên, Trần Tri Nhượng chắc đang khó chịu lắm nhỉ?
Cô không kìm được mà hỏi nhỏ: "Anh cậu... chắc là không thích cô ấy đâu, đúng không?"
Nếu không thích thì không sao. Nhưng nếu có tình cảm thì... đúng là một vở kịch tồi tệ.
Thẩm Dĩ Tinh nhún vai:"Khó nói lắm."
Thư Ngâm khựng lại.
"Anh tớ ấy à? Rất coi trọng ngoại hình. Nếu hôm qua người Ông Thanh Loan tỏ tình là anh ấy có khi đã đồng ý rồi ấy chứ. Dù sao hai người họ cũng không cần thi đại học, trường cũng chẳng quản nổi."
Rồi cô ấy tức tối nói: "Nhưng tớ thấy Ông Thanh Loan cũng chẳng ra gì. Cô ấy không thi đại học thì thôi, Thương Tòng Châu còn phải thi đó! Biết rõ đang ôn thi mà còn chọn đúng lúc này tỏ tình, lại còn trước mặt bao nhiêu người nữa, như kiểu mình can đảm lắm ấy."
Càng nói, Thẩm Dĩ Tinh càng tức. Rõ ràng cô ấy với Thương Tòng Châu mới giống anh em ruột hơn.
Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên. Trong giờ tự học, có bạn nhẹ nhàng gọi Thư Ngâm.
Cô quay ra theo ánh mắt chỉ dẫn, hơi bối rối khi thấy người đứng ở cửa lớp là Ông Thanh Loan.
Dù lớp nhiều học sinh giỏi ai nấy đều chuyên tâm ôn thi nhưng trước loại "drama" này thì ai cũng tò mò liếc nhìn.
Thư Ngâm nhẹ nhàng đặt bút xuống, bước ra khỏi lớp.
Khi rời khỏi chỗ, cô khéo léo đóng cửa lớp, như thể muốn ngăn lại ánh mắt soi mói phía sau.
"Bạn cùng lớp chị nói trưa nay em đến tìm, nhưng lúc đó chị lại bận..."
Ông Thanh Loan khẽ cười, vẻ mặt rất thoải mái: "Bận tỏ tình với Thương Tòng Châu."
Cô ấy nói ra không chút ngại ngùng.
Chính Thư Ngâm lại thấy lúng túng.
"Chị tìm em... có việc gì ạ?"
Ông Thanh Loan đưa kịch bản dẫn chương trình cho cô.
"Hội diễn 1/5 thiếu một MC nữ. Cần người dẫn song ngữ. Chị nghĩ tới nghĩ lui thấy em là người thích hợp nhất. Nếu em không có ý kiến gì thì rảnh rỗi đọc trước kịch bản nhé, phần của em chắc cũng không nhiều đâu, chắc không khó gì với em đâu ha?"
Thư Ngâm ngơ ngác mất vài giây: "... Em ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!