Trong ấn tượng củaLương Cảnh Hành, đâu là lần đầu tiên Khương Từ tức giận đến mức nói bừanhư vậy, anh quay đầu nhìn cô, "Cô đang giận chó đánh mèo với con bé?"
Khương Từ nghe vậy ngẩn ra.
Đúng là phẫn nộ của cô có chút bất thường, Trương Ngữ Nặc không làm gì saicả, lại đi so đo với cô ấy, cùng lắm coi anh làm bàn đạp chân để tiếpxúc với Trần Giác Phi. Nhưng có thể cùng Trần Giác Phi thân thiết nhưvậy, Trương Ngữ Nặc cũng là dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Vậy thì cô bực bội với ai, tức cái gì?
Cô hơi hơi giương mắt, nhìn về phía Lương Cảnh Hành.
Đèn hai ben đường mờ ảo, trong xe chỉ có ánh đèn yếu ớt phát ra từ chiếcđồng hồ, gương mặt Lương Cảnh Hành ẩn trong bóng tối, hình dáng có vẻđặc biệt sâu xa.
Trong lòng Khương Từ buông một tiếng thở dài, khẽ nói, "Thật xin lỗi."
Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, "Nếu tâm tình cô không tốt, có thể nói cho tôi biết, tôi có thể ngồi nghe cô tâm sự."
Biết mở miệng như thế nào, lại bắt đầu nói từ đâu?
Khương Từ lắc đầu, hơi mím môi lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Thái độ nàychứng tỏ không muốn tiếp tục câu chuyện, Lương Cảnh Hành cười cười, châm điếu thuốc, im lặng hút, cũng không miên cưỡng nữa.
Mãi cho đếnkhi đến cửa nhà mình, Khương Từ cầm chìa khóa mở cửa thì mới mở mệng lần nữa, "Vào trong ngồi một lát, uống ly trà đi."
Lương Cảnh Hànhthu ánh mắt lại, tay đút túi quần, "Không được, tôi có một cuộc điệnthoại quan trọng, ban ngày khi nào rảnh, tôi sẽ tới chơi."
Khương Từ đương nhiên hiểu ý tứ chân chính trong lời nói của anh, nhếch môi, động tác thô lỗ nhét chìa khóa vào ổ, cửa mở ra, sau đó mới xoay ngườilại, lạnh nhạt nhìn anh, "Cảm ơn anh đã đưa tôi cùng Ngữ Nặc về, khônglàm lỡ cuộc điện thoại quan trọng của anh," dừng một chút, giọng điệucuối cùng cũng mềm đi, "Lái xe nhớ chú ý an toàn."
Dứt lời, cũng không chờ Lương Cảnh Hành đáp lại, giật khóa chống trộm ra nghiêng mình đi vào.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa trước mắt đóng lại.
Lương Cảnh Hành chớp mắt nhìn cánh cửa, có chút dở khóc dở cười.
Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, lúc náo loạn, tính tình giống Trần Giác Phi như đúc.
Sau khi xuống dưới, anh mới lấy điện thoại đang không ngừng rung trong túi, là của Hứa Tẫn Hoan.
"Sao lâu bắt máy vậy." Ngữ khí Hứa Tẫn Hoa có vẻ nặng nề, "Đi đâu vậy?"
Bình thường Hứa Tẫn Hoan không bao giờ mở miệng hỏi loại chuyện này, LươngCảnh Hành sửng sôt, "Xảy ra chuyện gì vậy, em đang đến sân bay?"
"Đang ở trên xe ba em
- Lương Cảnh Hành, có một tin tức không tốt lắm muốn nói cho anh."
"Em nói đi."
Yên tĩnh trong chốc lát, Hứa Tẫn Hoan nặng nề mở miệng, "Em nghe nói DiệpLi bị bệnh, vừa chẩn được, hình như là ung thư giai đoạn cuối."
Lương Cảnh Hành đang đi trên cầu thang, bước chân lập tức dừng lại.
"…Tuy nhiên em cũng chưa gặp người, là nghe lớp trưởng bọn em nói," Hưa TẫnHoan cẩn thân dùng từ, "Nếu anh muốn tìm hiểu rõ tình huống, em có thểhỏi thăm giúp."
Bóng tối bao quang bốn phía, chỉ có ánh sáng lelói phát ra từ cửa sổ, "Không cần, anh tự mình hỏi thăm." Lương CảnhHành thấp giọng trả lời.
Hứa Tẫn Hoan "Ừ" một tiếng nói, "Em về trước, ngày mai gặp rồi nói sau."
"Mai em trực tiếp đến phòng làm việc của anh, có chuyện chính sự muốn nói với em."
"Được… Anh, anh đừng suy nghĩ quá nhiều." Hứa Tẫn Hoan dừng một chút, "Đúngrồi, hôm nay không phải sinh nhật Trần Giác Phi sao? Em tự dưng lại quên mất, em phải nhanh nhanh gọi điện thoại cho nó, cúp máy trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!