Chương 6: Màu cam kiên cường (05)

Vào trong xe, Lương Cảnh Hành vòng tay lái, quay lại công ty.

Đêm càng yên tĩnh, phòng làm việc một mảnh tốt đen, chỉ có trên tầng vẫncòn ánh đèn sáng. Lương Cảnh Hành từ trong ngăn kéo của phòng làm việclấy ra một bản hợp đồng, một bên đồng thời mở máy in ra. Thời điểm chờmáy in khởi động, anh chợt nhớ tới cái gì đó, đứng dậy hướng về phíaphòng họp.

Trên đường đi đến phòng họp, đi qua cái hành lang đó.

Thứ anh nhìn thấy đầu tiên là cái thang đặt chính giữa hành lang, cùng cácloại màu vẽ để lộn xộn, sàn nhà màu trắng cũng dính vài vệt màu. Anhngẩng đầu, ánh mắt hướng vào vách tường, lập tức kinh ngạc.

Dải hoa mai xanh thẫm, không điểm cuối, một đàn chim lông vũ màu đỏ đang vỗ cánh bay về phía bầu trời.

Anh nhìn chằm chằm vào loài chim nước một hồi lâu, chân bước đi tiếp, tiêusái dọc theo hồ nước, ngay sau đó nhìn về phía bức tường bên cạnh – bứctranh chưa hoàn thành, một dãy núi tuyết kéo dài không dứt, sau núi làmây, sau mây là bầu trời.

Di động đột nhiên rung lên, Lương Cảnh Hành lấy lại tình thần.

Là điện thoại của Trần Giác Phi, cậu ngáp một cái thật dài. "Cậu, thờigian cậu đi lấy bản hợp đồng kia cũng thật nhanh, đã qua hai tiếng đồnghồ rồi."

Lương Cảnh Hành quay lại phòng làm việc, "Trên đường gặp một người, đưa cô ấy về nhà trước."

"Ai?"

Lương Cảnh Hành sắp xếp lại hợp đồng bỏ vào máy in, không trả lời, "Giờ này sao cháu còn chưa ngủ?"

Trần Giác Phi hắt xì một cái, "Còn không phải chờ cậu mang đồ ăn khuya về sao, cháu đói muốn chết rồi."

Thanh âm Lương Cảnh Hành bình thản, "Sao cháu không tự lăn xuống mua đi."

Trần Giác Phi cười hì hì, "Cháu còn đang chơi game, không thoát thân ra được."

Tài liệu sao chép xong xuôi, Lương Cảnh Hành tắt máy in, đem bản chính cùng bản photo cất vào trong túi tài liệu. Đi đến cửa, lại dừng bước, quaylại phía hành lang nhìn thoáng qua.

***

Vài ngày sau, Khương Từ cũng không gặp lại Lương Cảnh Hành.

Cô nhanh đuổi chậm đuổi, cuối cùng cũng hoàn thành bức tranh chậm một ngày so với thời gian giao hẹn.

Thu dọn xong mọi thứ, cô đeo balo lên lưng, điều chỉnh quai đeo, xoay người nhìn Lưu Nguyên, "Mấy ngày nay cám ơn anh, giúp tôi nói với ông chủ anh một tiếng, tiền công anh ấy giao cho thầy Trần Đồng Úc là được.

Lưu Nguyên gãi gãi đầu, cười nói, "Được, cô Khương, về sau có cơ hội lạiđây vẽ tranh, có việc gì cứ tìm tôi." Cậu tiễn Khương Từ đến cửa, lạidặn dò cô trên đường về chú ý an toàn.

Bên ngoài mặt trời đã muốn ngả về phía Tây, thời tiết nóng bức vẫn chưa biến mất, đường nhựa bịphơi nắng một ngày nóng hầm hập. Balo lớn đồ sộ đeo trên lưng, Khương Từ đi vài bước, toàn thân đã ra đầy mồ hôi. Đang định qua đường, phía sauchợt truyền đến tiếng của Lưu Nguyên, "Cô Khương."

Khương Từ xoay người, Lưu Nguyên đứng ở cửa, vẫy vẫy tay, "Ông chủ vừa mới gọi điệnđến, nói mời cô ăn cơm chiều, sau đó sẽ tận tay giao tiền lương cho cô! Cô vào đây ngồi chờ một lát!"

Khương Từ đứng im không nhúc nhích.

"Mau chóng vào đây! Bêm ngoài trời rất nóng!"

Con người một khi nếm trải thuận lợi, bắt đầu quên đi những ngày gian nankhó khăn. Khương Từ không khỏi phỉ nhổ chính mình, hai chân lại tự động tiến về phía Lưu Nguyên.

Lưu Nguyên đỡ lấy balo của cô, đặt phía trước, lấy cho cô một cái ghế.

Đang nhàm chán, Khương Từ bắt đầu nói chuyện phiếm với Lưu Nguyên: " Lầntrước anh có nói quê hương ở đâu? Chỗ nào của Trùng Khánh?"

"Suối vu."

"Khu du lịch sao?"

Lưu Nguyên cười ha ha: "Cũng không hẳn, ở đó có thể nhìn thấy sông Trường Giang, còn có một thị trấn cổ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!