Lương Cảnh Hành nghe thấy sau lưng có động tĩnh, giật mình một cái, vươn tay bật đèn.
Ngọn đèn vàng nhạt chiếu xuống, Khương Từ co chân, trên mặt là một lớp mồ hôi mỏng.
"Sau vậy?"
"Chân... Chuột rút."
Lương Cảnh Hành vội vàng ngồi dậy, giữ lấy chân cô, duỗi thẳng đầu gối, lòng bàn chân hướng lên Khương Từ rên lên, cắn răng kiên trì một hồi, cuối cùng cũng giảm bớt.
Lương Cảnh Hành mang khắn nóng tới, lau mồ hôi cho cô, sau đó theo kinh mạch mà từ từ mát xa cho cô.
"Sớm đã nói em đừng tham gia buổi triển lãmđó."
Khương Từ cười nói: "Em cũng phải kiếm tiền mà."
Lương Cảnh Hành hừ nhẹ một tiếng.
Khương Từ cười nhẹ nhàng, "Em còn nợ anh 305 vạn, nếu không nhanh, đời này không trả được rồi."
"Tốt nhất là không trả được."
Khương Từ nghiêng đầu nhìn anh.
Ngón tay Lương Cảnh Hành chậm chạp có lực, vuốt ve bắp chân của cô, "Đời sau trở tiếp."
Một lát sau, Khương Từ giật giật chân, "Ổn rồi, anh mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm."
Lương Cảnh Hành "Ừ" một tiếng, bỏ khăn lông vào phòng tắm, rửa tay, trở về phòng ngủ nằm xuống.
"Tắt đèn rồi hả ?"
"Ừ."
Cũng không phải hoàn toàn tối đen, cửa sổ mở hé, gió thổi bay một góc rèm cửa, mơ hồ nhìn thấy bóng cây lắc lư thấy bên ngoài.
Khương Từ nằm một lát, nhẹ nhàng gọi, "Lương Cảnh Hành."
"Ừ."
"Anh không ngủ à."
"Không ngủ được."
Khương Từ nhích lại gần anh, "Vậy em cùng anh nói chuyện một chút?"
Lương Cảnh Hành lật người, ôm cô vào trong ngực.
Khương Từ mang thai bốn tháng rưỡi, béo lên một vòng, khí sắc ngược lại khỏe mạnh hồng nhuận hơn ngày trước. Trước kia cô cao 1m60, khó khăn lắm mới được 90 (tương đương 45kg), lúc ôm chỉ cảm thấy gầy trơ xương.
Cuối tháng chín, thừa dịp thời tiết chuyển lạnh, nghỉ lễ Quốc Khánh, hai người trở về Tô Châu một chuyến. Ông cụ Lương đã sớm bày xong trận chiến nghiêm chỉnh mà đợi, nhưng lập trường của toàn bộ người trong nhà lại hoàn toàn ngược lại với ông, thêm việc Lương Cảnh Hành độc lập về tài vụ, hoàn toàn không thể nào can thiệp.
Tức giận náo loạn một trận, có ngày sáng sớm đi ra tản bộ, đi tới phòng bếp, nghe thấy bác gái nấu cơm thương lượng thực đơn với Lương phu nhân.
"... Mang thai thân thể khó chịu, một lần ăn nhiều thì dễ bỏ bữa, làm chút điểm tâm không quá ngọt lại dễ dàng tiêu hóa, thời khắc phòng bị. Còn nữa, A Từ không thích ăn hành gừng tỏi, nhất là gừng, ngửi thấy mùi này sẽ nôn nghén, sau này nấu ăn, mấy thứ này đừng bỏ vào..."
Bác gái nhất nhất đồng ý, cười nói: "Lần trước phiền toái như vậy, vẫn lúc phu nhân mang thai thiếu gia."
Lương phu nhân cười nhạt: "Khi đó ta còn có người nhà mẹ đẻ, A Từ lại lẻ loi hiu quạnh như vậy. Đã mang thai đến nhà chồng làm khách, trong nhà lại có ôn thần cả ngày nghiêm mặt..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!