Chương 56: Nước xanh lam (09)

Thật lâu, cảm xúc của Lương Cảnh Hành cũng không bình phục lại, một mặt nói trước phải thông báo cho hai cụ già trong nhà, bên Lương Tĩnh Tư cùng Trần Trăn cũng phải nói rõ, còn phải nắm chặt thời gian lập tức đến bệnh viện làm kiểm tra... Khương Từ thấy người đàn ông chững chạc bình tĩnh trước sau như một giờ phút này lại nóng nảy vội bàng như mấy thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, không khỏi cảm thấy buồn cười, "Anh đừng đi đi lại lại nữa, em chóng mặt muốn ngất rồi."

Lúc này Lương Cảnh Hành mới dừng lại, siết tay của cô hôn một cái, "... Anh quá vui mừng, thông cảm một chút."

Khương Từ để mắt nhìn anh, "Thành thật mà nói, có phải anh cố ý hay không?"

"Cố ý cái gì?"

"Cố ý cái đó... Ưmh, không mang bao..."

"Em cũng không bảo anh mang mà."

"... Anh đừng được tiện nghi mà còn ra vẻ."

Lương Cảnh Hành trầm trầm cười một tiếng, chỉ nói: "Thật tốt."

"Có thể không tốt sao, lão Lương."

"Lão?" Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Lời này em cứ nhớ trước, qua mấy tháng nữa sẽ thu thập em."

Khương Từ vui vẻ, biết mình mang thai liền tựa như cầm chuôi Thượng Phương Bảo Kiếm, tối thiểu trong mấy tháng mang thai này, bảo Lương Cảnh Hành hướng đông, đố anh dám đi hướng tây.

Mang thai sinh con đều là chuyện lớn, Lương Cảnh Hành nửa điểm không dám sơ sài. Anh trước gọi điện thoại cho Lương Tĩnh Tư, để cho chị ấy cùng Khương Từ đi làm kiểm tra sức khoẻ.

Ngày hôm sau, Lương Tĩnh Tư lái xe tới biệt thự đón người, gặp mặt trước chúc mừng, kéo tay Khương Từ nhìn kỹ một hồi lâu, giữa lông mày là vui sướng khó nén, "Nhà họ Lương cũng rất lâu không có sinh con trai tăng nhân khẩu, đây thật là đại hỉ sự."

Lương Tĩnh Tư có bạn làm ở bệnh viện, Khương Từ trực tiếp đi làm kiểm tra, không có làm trễ nãi công phu. Kết quả kiểm tra buổi chiều mới ra, Lương Tĩnh Tư liền khiến Khương Từ buổi trưa đi trước nhà cô nghỉ ngơi.

Đi lên đại sảnh lầu một, Lương Tĩnh Tư dừng bước, "Em chờ chị một chút, chị đến tiệm thuốc bắc lấy mấy thang thuốc."

"Ai bị bệnh vậy?"

Lương Tĩnh Tư cười nói: "Là bao tử của cha Trần Giác Phi không tốt, gần đây chị đang điều dưỡng cho anh ấy."

Khương Từ ở đại sảnh tìm một chỗ ngồi xuống, gửi một tin nhắn cho Lương Cảnh Hành. Đang chờ tin nhắn lại, vừa nhấc mắt, chợt thấy phía trước cửa sổ đăng ký có một bóng dáng hết sức quen thuộc.

Cô chăm chú nhìn một lát lát, nhận ra, là Lưu Á Phân.

Bà mặc một cái váy đen thêu hoa, tóc màu nâu bóng, uốn xoăn.

Khương Từ đang muốn đứng dậy tránh đi, Lưu Á Phân đã lấy số xong xuôi xoay người rời đi, vừa ngẩng đầu, tầm mắt liền đối diện với cô.

Ánh mắt bà lẫm liệt, mấy bước đi tới.

Khương Từ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, liền nghe Lưu Á Phân cười lạnh một tiếng: "Chạy cái gì? Có tật giật mình?"

Cảnh tượng Lưu Á Phân cầm đao đạp cửa hôm tốt nghiệp trung học vẫn còn trước mắt, Khương Từ chợt cảm thấy hai chân mềm nhũn. Cô sợ chọc giận Lưu Á Phân, vừa định bước đi — Bây giờ cô đang mang thai, muốn chạy chỉ sợ là không chạy nổi .

Cô lấy túi xách trong tay che ở trước người, ngước mắt nhìn Lưu Á Phân, âm thầm ổn định lại hô hấp, "Dì Lưu."

Lưu Á Phân quan sát cô từ đầu đến chân, "Nghe nói bây giờ mày thành hoạ sĩ rồi hả?"

Khương Từ không trả lời.

"Cũng đúng, dựa được vào cây to nhà họ Lương, tự nhiên không phải lo ăn mặc. Mày thật giống cha mày, chỉ quan tâm bản thân cơm no áo ấm, đâu để ý đến sống chết của người khác. Trương Đức Hưng người này chịu thiệt liền thành thật chịu thiệt, bán mạng làm thuê cho người khác hơn mười năm, quay đầu liền bị người ta mượn cối giết lừa, hôm nay nằm liệt trên giường như người chết, vẫn còn suy nghĩ thay chủ cũ!"

Áp lực chưa bao giờ rời xa lại tựa như một cái búa tạ lần nữa đánh tới, Khương Từ chỉ cảm thấy trong lồng ngực ứ đọng, "... Chú Trương từng nói, sau này không muốn gặp cháu nữa..."

Lưu Á Phân cười lạnh, "Mày còn cón mặt mũi mà nói, sao không hỏi người bên cạnh mày đã làm ra chuyện tốt gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!