Chương 50: Nước xanh lam (03)

Trong lòng Khương Từ nhất thời chua xót không chịu nổi, cái trán dựa vào vai anh, "Còn tức giận phải không?"

"Hiện tại không giận, " Bàn tay Lương Cảnh Hành dán lên lưng của cô, "Anh

thấy được báo cáo buổi đấu giá, lúc đó định bay qua bắt em về. Nhưng nếu đã đợi ba năm, ngại gì chờ em thêm ba ngày nữa, nếu như em bằng lòng

trở lại..."

"Nếu như mà em không trở lại thì sao."

"Vậy thì em xong rồi."

Khương Từ cười hì hì một tiếng, "Cho nên em có trở về hay không đều giống nhau?"

"Hợp thành một," Lương Cảnh Hành cố ý trầm sắc mặt, "Khương Từ anh cho em

biết, bản thân anh đã tiêu tốn bốn năm năm trên người em, thiếu chút nữa thì mất hết cả vốn, nếu em dám xuất hiện, còn mong chạy được nữa sao?"

Khương Từ cười nham nhở không ngừng, "Anh không phải cấu kết với cô gái nhỏ

trẻ tuổi khác ư, người ta một tiếng một tiếng gọi Lương tổng nhiệt tình

như vậy."

"Chậc," Lương Cảnh Hành nâng Khương Từ lên, để cho cô ngồi lên chân mình, "Bởi vì chuyện này, chào cũng không chào một tiếng?"

"Sợ làm hỏng chuyện tốt của anh chứ sao."

"Khương Từ, có phải em thiếu dạy dỗ hay không?" Mặc dù nói như vậy, Lương Cảnh

Hành vẫn giải thích, "Anh có một hạng mục hợp tác với cha cô ấy là Đàm

Huy, sau khi cô ấy từ nước ngoài trở về thì phụ trách nó, hạng mục đã

đến giai đoạn nghiệm thu kết toán."

Khương Từ chỉ cảm thấy cái

tên "Đàm Huy" này nghe có chút quen tai, nhưng bụng kêu ọc ọc một tiếng, liền cũng không hỏi kỹ, chỉ giục Lương Cảnh Hành mau đi tắm, ra ngoài

ăn cơm.

Trả phòng rồi đi ăn, sau đó Khương Từ trực tiếp theo Lương Cảnh Hành về biệt thự.

Trong sân trồng vài cây Sơn Trà xanh mướt, dong dỏng như cái ô, bộ dáng lại vẫn giống như ngày trước.

Khương Từ bỏ giày cao gót, đi chân trần tới phòng bếp. Mới vừa vào cửa, liền

nhìn thấy trên cửa tủ lạnh vốn không nhiễm một hạt bụi hôm nay lại dán

đầy ảnh chụp, nhìn kỹ... Tất cả đều là cô!

Khương Từ sợ hết hồn, tùy tiện lột xuống một tấm xông ra phòng khách, "Sao anh lại có hình của em?"

Lương Cảnh Hành cởi áo sơ mi và quần dài ra, cũng không quay đầu lại, "Từ trong album ảnh của em phục chế ra."

Trong ánh sáng sáng ngời, trên lưng Lương Cảnh Hành dính mồ hôi, đường cong

căng đầy mạnh mẽ. Lỗ tai Khương Từ Nhĩ hơi nóng lên, cũng không biết nên nhìn anh hay nên nhìn tấm hình trong tay mình, "... Anh... Chẳng lẽ anh lúc nấu cơm cũng nhìn nó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!