Chương 47: Thuốc nhuộm màu xanh biếc (06)

Ăn cơm xong, hai người đánh bài nửa ngày. Khương Từ kỹ thuật kém, nhưng

vận may không chịu nổi, một buổi chiều liền đánh tanhg tiền vé máy bay

từ trong tay Tần Trẫm.

Buổi tối cũng là ăn sủi cảo, sau đó hai

người mang rượu lên trên sân thượng hóng gió. Sân thượng cũng được Tần

Trẫm sửa lại, nửa lộ thiên, mái gỗ, phía dưới bày hai ghế sô pha thoải

mái, theo như Tần Trẫm nói, đây là đặc biệt chuẩn bị cho sau này suốt

đêm xem World Cup.

Anh vào phòng khách mang TV cùng điều khiển lên, cắm điện vào, bật kênh CCTV.

Sau khi chuẩn bị xong, ngẩng đầu nhìn Khương Từ. Cô đang nằm úp sấp trên

lan can nhìn ra biển xa, trong bóng đêm, mái tóc đen dài xõa ở phía sau, bị gió thổi lên, lại rơi xuống.

Tần Trẫm đứng yên một lúc, lên tiếng: "Đến đây đi, đùng để bị cảm."

Tiết mục tám giờ cuối năm bắt đầu, trên TV nhốn nháo hò hét, không phải là

gọi con cái về nhà đoàn tụ, chính là cảnh gia đình vui xum họp chúc tân

xuân, tôn lên tình cảnh hai người, tựa như chuyện cười.

Hai người coi TV là nhạc nền, bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiếm.

"Tần Trẫm, tôi định năm sau đi Bắc Kinh."

"Tiền góp đủ rồi hả ?"

Khương Từ cười hì hì một tiếng, "Vốn là không đủ, qua xế chiều hôm nay lại vừa vặn đủ rồi."

"..."

"Anh nói một chút chuyện ở Bắc Kinh cho tôi đi, cho tôi tham khảo?"

Tần Trẫm uống một hớp rượu, "Sự tích của tôi quá mức vinh quang sáng chói, cô tham khảo không được."

Khương Từ tháo giày, ngả người tựa vào trên ghế sa lon, "Vậy thì nói một chút sự tích vinh dự của anh."

Tần Trẫm nhàn nhạt mà nói ra: "Không có gì hay để nói."

Khương Từ cười một tiếng, cũng không miễn cưỡng. Cô thật là tám độ cũng có thể say, giờ phút này uống hai chai cocktail đã ngấm men rượu, trên mặt đã

bắt đầu nóng lên. Cô nấc cục một cái, "Tôi nằm một lát, nửa giờ nữa, gọi tôi dậy ." Người ngả xuống, cánh tay khoác lên trên tay vịn ghế sa lon, gối đầu lên.

Tần Trẫm liếc nhìn cô một cái, đi xuống cầm tờ chăn mỏng lên, đắp lên người cô. Mình lại mở chai bia ra, vừa uống vừa mặt

không thay đổi xem tiết mục trên ti vi.

Không biết qua bao lâu, Khương Từ đỡ trán, nặng nề nâng đầu lên, cau mày hỏi Tần Trẫm: "Mấy giờ rồi?"

Tần Trẫm hoàn hồn, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, "Mười một giờ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!