Chương 46: Thuốc nhuộm màu xanh biếc (05)

Gần tới cuối năm, trong công ty tự giác nổi lên phong trào dọn dẹp. Lưu

Nguyên cũng bị lây, ngày hôm nay sau khi hết giờ làm ở lại phòng làm

việc của Lương Cảnh Hành sắp xếp lại tài liệu.

Thư từ, hợp đồng, công văn... Lưu Nguyên phân ra thành từng loại một.

Lương Cảnh Hành cũng ở đây sửa sang lại Email, hỏi Lưu Nguyên: "Ngày kết hôn cậu đã chọn xong chưa?"

Lưu Nguyên ném tài liệu không dùng nữa vào một cái hộp chuyên dụng, "Rồi ạ, ngày 18 tháng ba."

Lương Cảnh Hành có mấy phần tim đập mạnh và loạn nhịp, cho đến lúc này mới

phát giác, bất tri bất giác không ngờ đã qua một năm. Tháng một Khương

Từ tròn 20, mà tháng ba, anh cũng qua tuổi 32.

Lưu Nguyên không

cảm thấy gì, động tác trong tay không ngừng, tiếp tục nói về chi tiết

hôn lễ, áo cưới, nhẫn cưới, kiểu dáng thiệp mời vân vân, "... Chờ khi

kết hôn, em cùng anh em đồng thời kiếm tiền, mua cho ba mẹ em một căn

nhà lớn hơn trong huyện, điều kiện chữa bệnh ở trong huyện tốt hơn..."

Lưu Nguyên ngừng nói, cầm lên một bao bì chuyển phát nhanh vẫn chưa được mở nằm ở trong hộp giấy, "Anh Lương, cái này anh còn cần không?"

Lương Cảnh Hành hoàn hồn, liếc nhìn thứ trong tay cậu, "Cái gì?"

Lưu Nguyên lật mặt sau của chuyển phát đơn ra, "Ưmh... Em xem một chút, khu Triêu Dương Bắc Kinh... Khương..." Lưu Nguyên trợn to hai mắt, kích

động đến giọng nói cũng biến đổi rồi, "... Khương tiểu thư ký gửi!"

Vừa dứt lời, Lương Cảnh Hành đã từ trên ghế dựa bật dậy, đoạt lấy chuyển phát nhanh trong tay cậu, vài cái mở ra.

Vậy mà bên trong trừ giấy phác họa, không còn gì khác.

Lương Cảnh Hành hít sâu một hơi, đem giấy phác họa mở ra. Một gốc cây hoa

đào, bên cạnh viết hai câu thơ: "Nhập mục giai xuyến sắc, quân khả đồng

thử tâm (Sắc đỏ lọt vào trong tầm mắt, quân có cùng tâm này hay không –

dịch mà không biết có đúng hay không nữa)?" Góc giấy có một chũ kí "Từ", ngày vẽ là… Ngày mùng chín tháng ba năm ngoái.

Lưu Nguyên nhìn

chằm chằm vào Lương Cảnh Hành, lại thấy vẻ vui mừng trên mặt anh dần dần biến mất, giữa lông mày chỉ còn lại sự chán nản, không khỏi mở miệng

hỏi: "Anh Lương, Khương tiểu thư nói gì?"

Lương Cảnh Hành day mi tâm, đem bức vẽ úp ngược lên trên bàn, giọng nói khàn khàn, "Năm trước."

Khi đó, cô lấy một bông tai hình quả lựu đỏ bỏ vào trong tay anh, cười nói: "Anh nhất định phải thích phần quà tặng này, mấy ngày nữa còn có một

phần khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!