Chương 44: Thuốc nhuộm màu xanh biếc (03)

Đến cuối tuần, Lương

Cảnh Hành đi chào hỏi Đàm Huy. Anh không có quan hệ lợi ích gì với Đàm

Huy nên không có trực tiếp qua lại, qua Hứa Thu Thật giật dây mới liên

lạc.

Biệt thự nhà họ Đàm tọa lạc ở lưng chừng núi, dọc đường đều

là cây hoa Phượng, những đóa hoa đỏ thẫm rơi xuống đầy đất. Biệt thự

theo phong cách Châu Âu thấp thoáng phía sau rừng cây rậm rạp.

Lương Cảnh Hành được người làm dẫn vào, nhìn cách bố trí sân nhà một chút, có chút quen mắt, mơ hồ nhớ tới mình từng tới đây một lần.

Ngồi

trong phòng khách một lát, Đàm Huy từ trên lầu đi xuống. Lương Cảnh Hành không quen biết với Đàm Huy, nhưng đối với cách đối nhân xử thế của

người này có từng nghe qua —thương nhân chân chính, chỉ nói lợi ích

không nói giao tình. Nhưng bản thân ông lại mang bộ dáng mặt mày hiền

hậu, gặp người trước cho người ta ba phần khuôn mặt tươi cười.

Sau khi bắt tay chào hỏi, Lương Cảnh Hành trực tiếp nói thẳng vào chủ đề

chính, "Nghe nói ngài bốn năm trước từng mua một bức tranh của học trò

Trần Đồng Úc tiên sinh, có thể qua tay lại hay không?"

Đàm Huy

cười nói: "Phải hỏi qua ý tứ của con gái tôi đã. Tuần trước con bé xuất

ngoại, trước khi đi đã cố ý dặn dò tôi, mặc kệ là ai muốn đến mua bức

tranh này, cũng phải được sự đồng ý của nó đã."

Lương Cảnh Hành mấy phần nghi ngờ, "Lệnh ái rất thích bức tranh này?"

"Vậy cũng không hẳn, " Nụ cười của Đàm Huy mang ý vị sâu xa, "Tâm tư của

tiểu cô nương, một lão già như tôi cũng không đoán chính xác được."

Lương Cảnh Hành trầm ngâm, "Có thể để cho tôi xem bức tranh kia một chút hay không?"

Bức vẽ được treo trên tường trong thư phòng, là một bức tranh chân dung.

Một người phụ nữ, ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt, hết sức dịu dàng nhã nhặn. Bút pháp tinh tế, sợi tóc làn da dưới ánh mặt trời, tất cả

đều hiện lên, trông rất sống động. Thiếu nữ mười lăm tuổi có thể đạt đến trình độ này, đã là vô cùng đáng phục. Nhưng dù sao cũng không phải là

danh gia, mặc dù mang tiếng là "Bức vẽ của học trò đóng cửa của đại sư", cũng không thể đem giá trị của bức vẽ này đạt tới 23 vạn. Có đôi khi,

ích lợi còn quan trọng hơn của năng lực.

"Đàm tiên sinh, có thể liên lạc với lệnh ái, hỏi cô ấy có đồng ý bán ra hay không? Giá tiền đều có thể thương lượng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!