Giấc ngủ này của Khương Từ vô cùng sâu, hoàn toàn không biết Lương Cảnh Hành đi lúc nào. Mặt trời lên cao, bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cô còn đang nửa mê nửa tỉnh, không muốn nhúc nhích, vậy mà tiếng chuông vẫn ngoan cố, hình như muốn kêu đến lúc cô phải thức dậy thì thôi.
Khương Từ cau mày mắng thầm một câu, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, không nhìn tên người gọi tới, ấn nút nhận.
"A Từ, anh báo trước cho em, đừng đến trường học." Giọng nói của Lương Cảnh Hành dồn dập, nghiêm túc trịnh trọng trước nay chưa từng có.
Khương Từ sững sờ, buồn ngủ vơi hơn phân nửa, từ trên giường ngồi dậy, "Xảy ra chuyện gì?"
"Nghe anh, đừng đến trường học, chờ điện thoại của anh."
Khương Từ còn muốn hỏi lại, bên kia đã vội vàng cắt đứt. Trong lòng cô mơ hồ lo lắng, ngực kìm nén một cỗ trọc khí, dùng di động lên mạng xem tin tức địa phương, không thấy trường học xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe giọng của Lương Cảnh Hành, có lẽ tình hình đã vô cùng nghiêm trọng. Rốt cuộc không yên lòng, gọi một cú điện thoại cho Phương Thanh Nham.
Giọng của Phương Thanh Nham giác lúng túng có mấy phần không nhận ra, "Thì ra là em vẫn chưa biết."
Khương Từ cau mày, "Biết cái gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Phương Thanh Nham vẫn ấp úng, cuối cùng chỉ nói: "Ưmh, tự lên trang Web trường xem đi." Cũng không cho Khương Từ cơ hội hỏi dò, vội vã cúp điện thoại.
Khương Từ không thể làm gì khác hơn là dùng điện thoại di động, đăng kí một tài khoản. Xem xét nửa ngày, mới biết cách dùng. Cô thử nhập vào hai chữ "Đàm Hạ", không nhìn thấy nội dung hữu dụng gì, đổi thành Phương Thanh Nham cũng thế. Suy nghĩ một chút, thử tìm kiến tên bộ Phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, vào trang chủ của cô, ngón tay lướt xuống phía dưới...
"Tình yêu cấm kị của giáo sư và sinh viên được đưa ra ánh sáng, có ảnh làm bằng chứng..."
Ngón tay Khương Từ run lên, trái tim rơi xuống nhanh như gió, vội vàng mở mấy bực ảnh bên dưới bài viết — chính là ảnh tối hôm qua cô cùng Lương Cảnh Hành đứng bên cạnh xe hôn nhau.
Trong đầu rầm một tiếng vang lên, máu toàn thân sôi trào chảy ngược lên, cô như bị điện giật ném điện thoại đi, mãnh liệt thở dốc một hơi.
Màn hình vẫn sáng, nằm ở đó lặng yên không một tiếng động, giống như quả bom, bùng nổ.
Sau một lúc lâu, cô cắn chặt môi, lần nữa cầm điện thoại di động lên.
Nguồn tin tức, là một trang khá phổ biến của người tên là "Sùng Mỹ Thụ động" đưa lên, nội dung bên trong đều đến từ sinh viên trong trường, mà đều là nặc danh. Mà bài này đã có gần hơn nghìn lượt chia sẻ, gần như tương đương với nhân số nửa học viện.
Khó trách, khó trách Lương Cảnh Hành không muốn để cho cô đến trường học.
Khương Từ ép buộc mình cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng mà trong óc có một bàn tay lớn đang kịch liệt lôi kéo thần kinh, huyệt Thái Dương giật giật đến phát đau. Bình luận bên dưới bài viết hầu hết đều chửi bới cô và thanh danh của Lương Cảnh Hành, hơn nữa lại dùng từ ngữ vô cùng cay nghiệt xấu xa — cô không tỉnh táo được, cô không cách nào tưởng tượng giờ phút này Lương Cảnh Hành đang gặp phải chuyện gì.
Sau hơn mười phút, Khương Từ không ngồi nổi nữa, thay quần áo vội vã ra cửa, chạy xuống tầng năm mới phát hiện chân lại đang mang dép, vội vàng chạy lên đổi. Lúc vào cửa ngón chân đá phải khung cửa, nhất thời đau đến hít một ngụm khí lạnh, nước mắt cũng chảy ra ngoài. Cô không khỏi giơ tay tát bản thân một cái, mắng câu "Đồ bỏ đi" .
Xuống xe taxi ở cửa nam, Khương Từ chạy nhanh về túc xá. Bây giờ đang là thời gian tan lớp, trong lầu người đến người đi, có người nhận ra cô, lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận xôn xao.
Khương Từ không rảnh để ý đến, đến tầng bốn, trực tiếp gõ cửa phòng ký túc xá của Đàm Hạ.
Chờ giây lát, có người mở cửa, Khương Từ đẩy ra, nghiêng mắt một cái liền nhìn thấy Đàm Hạ đang lên mạng. Đàm Hạ nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu lại.
Khương Từ lạnh giọng hỏi: "Có phải là cậu hay không?"
Tất cả bạn cùng phòng của Đàm Hạ đều dừng động tác trong tay, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hai người, trong ánh mắt tràn đầy tò mò cuồng nhiệt muốn nghe bát quái.
Đàm Hạ không lên tiếng, chợt bỏ con chuột đứng lên, chân ghế ở trên sàn nhà phát ra một tiếng chói tai. Cô tiến lên một bước, nhánh chóng kéo cánh tay Khương Từ lại, ra khỏi phòng ký túc xá, hướng về phía nhà vệ sinh đầu kia hành lang đi tới. Đàm Hạ cao hơn nửa cái đầu, Khương Từ dùng sức vùng vẫy, hoàn toàn không tránh thoát được.
Bên ngoài nhà vệ sinh là phòng giặt đồ, máy giặt đang ầm ầm chuyển động.
Đàm Hạ vươn tay, đem cửa phòng giặt đồ "Rầm" một cái mỏ ra, giọng nói giễu cợt cất lên, "Khương Từ, tôi thật sự không ngờ cậu lại dối trá như vậy. Lần trước tôi nhờ cậu chụp ảnh hộ tôi, có phải trong lòng cậu đang âm thầm cười nhạo tôi đúng không?"
Khương Từ nào có ý định lôi chuyện cũ với cô, hàm răng cắn chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt cô, "Có phải là cậu hay không?" Từng câu từng chữ, đều từ trong kẽ răng phát ra.
"Tôi con mẹ nó không phải điên! Phát tán tin tức này thì có lại ích gì với danh tiếng và tiền đồ của thầy ấy? ! Bản thân không biết kiêng dè, bị người ta chụp hình được ngược lại tới tìm người khác hưng sư vấn tội, Khương Từ, có phải cậu cho là thế giới này đều vây quanh cậu hay không?"
Khương Từ thở dốc một hơi, không lên tiếng. Trong đầu cô hỗn loạn một mảnh, nhất thời không cách nào phân biệt lời này của Đàm Hạ là thật hay giả, đám người trong kia tối hôm qua, chỉ có Đàm Hạ cùng cô có chút mâu thuẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!