Lương Cảnh Hành trở về Lương trạch, đang định đi ra cửa đi chuyết chính viên
đón hai người về, còn chưa tới cửa, đã thấy Khương Từ kéo Lương phu
nhân, vừa nói vừa cười đi tới.
Lương Cảnh Hành đi lên trước: "Mẹ, người với Khương Từ ngược lại rất hợp ý."
Lương phu nhân cười cười, "Mấy đứa một hai đều không ở bên người, ta sắp buồn bực thành bệnh rồi. Con lần này ngược lại làm chuyện tốt, mang về một
khách quý hợp khẩu vị với ta."
"Nếu đã hợp khẩu vị của người, vậy hãy để cho cô ấy ở lâu mấy ngày đi."
"Nếu có thể ở lại chỗ này đón năm mới thì không còn gì tốt hơn rồi." Lương phu nhân nửa đùa nói.
di. en. da.n. le.q. uy.d. on
Khương Từ liếc Lương Cảnh Hành một cái, không biết có phải Lương phu nhân đã
biết chuyện cha mẹ cô đều đã mất rồi hay không, yên lặng mấy giây mới
cười yếu ớt nói: "Đón năm mới sợ là không được, sau khi sưu tầm dân ca
trở về còn phải báo cáo với thầy Trần."
Lương phu nhân cười nói:
"Ta tuy có tâm giữ cháu lại, nhưng theo cấp bậc lễ phép của nhà họ
Lương, cô gái khác họ lưu lại qua năm, thì đồng nghĩa là đã đính hôn.
Nghĩ tới nghĩ lui, người bằng tuổi với cháu chỉ có Trần Giác Phi, đáng
tiếc Giác Phi cũng không phải người họ Lương, là người họ Trần …"
"Mẹ, càng nói càng hoang đường."
Lương phu nhân cười ha ha, "Bà lão ta nói mấy câu mê sảng, đừng coi là thật đừng coi là thật."
Ăn cơm tối xong, Lương phu nhân kêu Khương Từ đi thư phòng giúp bà xem mấy bức vẽ.
"Đều là của chính ta vẽ xấu, cháu giúp một tay xem một chút, tự ta cảm thấy
không đúng, nhưng lại không nhìn ra không đúng chỗ nào."
Khương
Từ nhận lấy một xấp giấy Tuyên Thành từ trong tay Lương phu nhân, mở ra
từng tờ một. Lương phu nhân vẽ chính là quốc hoạ, cùng với tranh phương
Tây của Khương Từ không phải một con đường, nhưng cũng có chút điểm
chung.
Khương Từ nhìn xong, chọn bức vẽ hoa lan, "Vẽ tranh đa số
trường phái cũng dạy hình thần gồm nhiều mặt, người họa tác hình đúng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!