Trần Giác Phi chế nhạo nói: "Lưu Nguyên, anh đừng nghe mợ em nói linh tinh.
Mợ ấy mà mất tiền thì trước tiên sẽ đi tìm người nhà xin thêm, sao có
thể khổ khổ sở sở bán thịt xiên nướng chứ."
Hứa Tẫn Hoan bị cậu vạch mặt cũng không để ý, hi hi ha ha cười vài tiếng, đoạt lấy cánh gà vừa mới nướng xong trong tay cậu.
Trần Giác Phi chủ yếu phụ trách nướng, nướng xong liền đặt vào một cái đĩa
sạch lớn. Chỗ ngồi của Trương Ngữ Nặc tương đối chếch, rất khó với được, không thể làm gì hơn là tự mình động thủ. Nhưng cô lại chọn phải cái
chân gà khó nướng nhất, nướng nửa ngày, một nửa đã cháy, nửa còn lại vẫn trắng như tuyết còn mang theo tia máu.
diễ,n, đà,n,l,ê,q, úy,đ,ô,n
Khương Từ liếc nhìn cô một cái, từ trong đĩa lớn gắp một xâu nướng để vào
trong đĩa của cô. Động tác của Trương Ngữ Nặc dừng lại, vài phần thụ
sủng nhược kinh (được yêu chiều mà lo sợ), muốn cùng Khương Từ nói tiếng cảm ơn, mà Khương Từ đã dời ánh mắt.
"Ngữ Nặc, em đưa cho anh mấy tờ giấy."
Trương Ngữ Nặc hồi hồn, cầm hộp giấy đưa cho Trần Giác Phi, lại vội vội vàng
vàng ngồi xuống, lần này, lập tức làm đổ đĩa nước chấm trước mặt. Cô khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng lùi ra, vậy mà vạt áo vẫn bị dính một mảng
lớn. Cô rút ra mấy tờ khăn giấy, vội vàng lau đi.
Khương Từ thấy cô càng vội càng loạn, đặt đũa xuống, đứng dậy, "Đi theo chị."
Trương Ngữ Nặc sững sờ, vội vàng bỏ khăn giấy đi theo.
Đến phòng bếp, Khương Từ tìm miếng vải sạch sẽ, nhúng chút nước giặt, cúi
đầu giúp cô lau dầu mỡ trên áo. Chốc lát, lau xong, lại lấy máy sấy sấy
khô.
Tiếng máy sấy u u vang lên, Trương Ngữ Nặc cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Chị Khương, cám ơn chị."
Vẻ mặt Khương Từ không đổi, cho đến khi khô khoảng bảy tám phần, tắt máy sấy, để lại chỗ cũ.
Thấy cô muốn đi ra ngoài, Trương Ngữ Nặc lập tức lên tiếng: "Chị Khương."
Khương Từ dừng bước xoay người, "Chuyện gì?"
Trương Ngữ Nặc đứng ở trước cái bàn, đầu cúi thấp, lại tựa như khó có thể mở miệng.
"Em có chuyện gì thì cứ nói, trước kia đâu thấy em ngượng ngùng như vậy."
Trương Ngữ Nặc nghe thấy trong giọng nói của cô cũng không có chỉ trích, không có không chịu nổi, giống như được tăng thêm lòng tin, ngẩng đầu nhìn
cô: "Chị vẫn còn giận em sao?"
Khương Từ kinh ngạc, "Chị lúc nào thì giận em vậy hả ?"
"Em cho là…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!