Chương 29: Quả lựu đỏ (12)

Hô hấp của Lương Cảnh Hành lập tức chậm lại, nhưng mà chờ giây lát, Khương Từ cũng không có làm thêm động tác gì. Cái ôm này cũng hết sức đơn thuần, không chứa nửa phần suồng sã.

"Lương Cảnh Hành..."

Lương Cảnh Hành không lên tiếng, Khương Từ hình như cho là anh đã ngủ, trán tựa vào gần hơn.

Qua hồi lâu, không thấy Khương Từ nói gì nữa, đang lúc anh cho là Khương Từ đã ngủ, chợt nghe nghe thấy một tiếng thở dài vô cùng nhẹ bay từ đằng sau đến, quá mức mờ mịt, tựa như một làn khói mỏng, có thể tan đi ngay tức khắc. Vậy mà một tiếng thở dài này, lại dường như mang theo cảm xúc vô hạn.

Quen với bóng đêm, mới phát hiện có ánh trăng ngoài cửa sổ. Nhạt nhòa, từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào, vừa lúc chiếu vào đôi mắt tỉnh táo của anh.

Một lát sau, Khương Từ lật người.

Lương Cảnh Hành mở mắt đợi, cho đến khi không còn động tĩnh gì nữa, rón ra rón rén từ trên giường , cầm lấy bao thuốc lá cùng cái bật lửa trên bàn bàn, đi chân không tới bên cửa sổ ở phòng khách.

Anh dựa vào cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, châm lửa. Anh hút hết điếu này đến điếu khác, cuối cùng bóp bao thuốc một cái, đã trống không.

Trăng đã ngã về tây, ánh trăng nhạt nhẽo lạnh lẽo chiếu vào anh, trên vai trên tóc, giống như kết thành một tầng sương mỏng.

***

Ngày nghỉ đi qua, Khương Từ bắt đầu chính thức đi học, mặc dù thời khoá biểu cũng không tính là dày đặc, nhưng bài tập trên lớp cũng rất nhiều, cô sau khi học xong hoặc là ngâm người trong thư viện, hoặc là đến phòng vẽ tranh của học viện, chỉ vào chủ nhật, mới có thể bớt chút thời gian gặp Lương Cảnh Hành. Nhưng mà cho dù là chủ nhật, cũng không phải thường xuyên có thể kiếm ra thời gian. Về phần lớp của Lương Cảnh Hành, Khương Từ cũng không dám đi quá nhiều, sợ bị người khác ra nhìn đầu mối.

Mà ở xung quanh sân trường đều có các cặp đôi hẹn hò, chỉ sợ càng không thể.

Tình yêu này tựa như một tổ chức hoạt động bí mật dưới lòng đất.

Cô thì dè dặt cẩn thận, Đàm Hạ trái lại lại vô cùng lớn mật. Suốt ngày đi loanh quanh trong các lớp tự chọn của năm hai mà Lương Cảnh Hành dạy không nói, còn thu thập các tin ngắn Lương Cảnh Hành tham gia các loại hoạt động.

Bởi vì trong dạ tiệc đón tân sinh, điệu múa của Đàm Hạ xinh đẹp lộng lẫy bốn phương, trên trang web của trường cũng đăng lại, bây giờ người theo đuổi cô, chỉ sợ càng ngày càng tăng.

Có một lần Khương Từ cùng cô trở đi "* phố" ăn bánh rán về. Chủ quán là học trưởng của học viện tự gây dựng sự nghiệp, nhận ra Đàm Hạ, cho hai người ăn miễn phí, còn từ cửa hàng trà sữa bên cạnh lấy cho hai người hai cốc trà bí đao miễn phí. Đây là lần đầu tiên Khương Từ nhìn thấy "Mặt bàn chải" trong hiện thực.

Nhưng hiện giờ yêu sớm ở đại học đã không cần phải tung lưới đánh bắt, căn bản chính là cá rán. Ném vào trong nước một quả mìn, nổi lên bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.

Đàm Hạ lại là một cô gái ưa nhìn như vậy, từ nhỏ đến lớn dạng người theo đuổi nào mà chưa từng thấy qua, tự nhiên đối với một đám trên mặt đều là Dậu Thanh Xuân (mụn trứng cá), cách xa mười mét cũng có thể ngửi thấy một cỗ hormone dư thừa, lại còn tự xưng là Nghệ Thuật Gia, đối với nhóm thanh niên chỉ thích ân ái không tin thiên trường địa cửa không hề có hứng thú.

Mà cùng Khương Từ cùng Đàm Hạ "Thân thiết" cũng bị vạ lây — cái sinh viên nam lần trước hỏi cô phương thức liên lạc của Đàm Hạ, là Phó Trưởng bộ tuyên truyền bộ, vì bị từ chối, không ít lần làm khó dễ Khương Từ, nhưng lại đều là chút việc nhỏ không đáng kể đến. Khương Từ mặc dù tính tình cổ quái, trách nhiệm của mình vẫn là toàn lực ứng phó, vì vậy cũng liền tạm thời nhẫn nại.

Một ngày thứ sáu cuối tháng mười một, bình thường Đàm Hạ đều về nhà lần này lại không có động tĩnh, ăn xong cơm đến gõ cửa phòng kí túc xá của Khương Từ.

Khương Từ suy tư một lát, nhớ tới tối hôm qua nói chuyện điện thoại với Lương Cảnh Hành, anh nói hôm nay ở trường đại học Sùng có một cuộc thi biện luận, anh phải đi tham gia làm khách mời đặc biệt. Bình thường những lời mời như này, Lương Cảnh Hành sẽ không nhận. Nhưng một bên trong trận trung kết này, là viện quản lý anh đã từng học. Viện quản lý đã liên tục mười năm không đạt được chức vô địch rồi, thành tích tốt nhất cũng chỉ dừng ở top bốn.

Vì vậy lần này viện trưởng viện quản lý vô cùng coi trọng, kéo Lương Cảnh Hành đi để tăng thêm thể diện.

Hỏi Đàm Hạ, quả nhiên là vì chuyện này.

"Cậu có vé sao?"

"Dĩ nhiên, muốn lấy vé không phải quá dễ sao?"

Mấy ngày hôm nay Khương Từ phải vẽ cho bộ tuyên truyền một bản vẽ lớn, Phó Bộ Trưởng thúc giục gấp gáp, chỉ cho cô thời gian ba ngày. Cô đi sớm về tối, xế chiều hôm nay mới vừa hoàn thành, mệt mỏi chỉ muốn đi tắm rồi ngủ, tự nhiên không hăng hái lắm, nhưng nghe Đàm Hạ nhắc tới như vậy, cũng có mấy phần muốn đi gặp Lương Cảnh Hành. Hai loại cảm xúc đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng người sau chiếm thế thượng phong.

Thời tiết đã chuyển lạnh, Đàm Hạ khoác bên ngoài áo bó một cái áo choàng len, phía dưới là váy bút chì cùng boots da, một mái tóc dài như tảo biển bện sang một bên, toàn thân cô mang một vẻ cực kỳ xinh đẹp sáng rỡ. Khương Từ lại chẳng muốn sửa soạn, tùy tiện vuốt vuốt mái tóc, mặc thêm chiếc áo khoác, cứ như vậy đi ra khỏi cửa.

Hai người đi về phía cửa nam, trên đường, Đàm Hạ cười nói: "Khương Từ, có phải cậu còn chưa đăng kí tài khoản trong trang web trường? Có mấy sinh viên nam cứ hỏi mình phương thức liên lạc của cậu, cậu cái người này cũng quá vô danh rồi."

Khương Từ sửng sốt. Cô căn bản không biết, hóa ra cô cũng có một nhóm người theo đuổi, hơn nữa số lượng còn không nhỏ. Chỉ là hơi thở của cô quá mức "Người lạ chớ tới gần" , vả lại mấy cái giao tiếp trên Internet cũng cảm thấy không cần thiết, căn bản ngăn cản sạch ý đồ tiếp cận của mấy nam sinh.

Khương Từ cười cười, "Mình có bạn trai rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!