Lương Cảnh Hành đã nói như vậy, tự nhiên là có lý do của anh..
Khương Từ liếc nhìn anh một cái, "Được rồi, em tin tưởng anh – nói đúng hơn là em tin tưởng Hứa Tẫn Hoan."
Lương Cảnh Hành cười thành tiếng, "Trước kia vẫn cùng cô ấy như nước với lửa, ngay cả giúp cô ấy vẽ vài bức tranh mình họa cũng không chịu..." Anhđột nhiên ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Từ, "... Anh nói, cóphải khi đó em đang ghen đúng không?"
Sắc mặt Khương Từ vẫn không thay đổi, "Em cứ nghĩ anh đã sớm đoán được."
"Vậy quá phải quá sớm hay không."
Khương Từ cười mà như không cười, bỗng nhiên bước về phía trước một bước, đứng ở giữa hai chân Lương Cảnh Hành, "Chú Lương, sao anh không thử đoán xem em thích anh từ khi nào."
Cô vừa mới gội đầu, vẫn còn hơi ẩmướt, theo động tác của cô, sợi tóc nhẹ nhàng tung bay, giống như vẽ mộtfđường trong khống khí, tràn ra hương vị sạch sẽ tươi mát.
Hô hấp của Lương Cảnh Hành không khỏi bị kiềm hám, "... Đoán không ra."
"Muốn biết không?"
Khóe môi Lương Cảnh Hành chậm rẫi nhếch lên, không nói chuyện.
Khương Từ chợt bỏ một chiếc dép lê ra, đi chân trần dẫm lên giày anh, dùng một ít lực, nhưng cũng không nặng không nhẹ, làm cho người ta không có cáhnàoxem nhẹ.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành không khỏi hạ xuống nhìnthoáng qua, thoáng nhìn bàn chân óng ánh trong suốt như ngọc, nhất thờihô hấp càng thêm nặng nề, phút chốc, không khỏi nhấc chân cách xa Khương Từ một đoạn, "Đi dép vào, anh đi tắm trước." Dứt lời một tay nhẹ đỡ lấy cánh tay Khương Từ, đứng lên, bước chân vững vàng đi ra ngoài.
Một chân Khương Từ giẫm lên trên mặt đất, nhìn bóng lưng Lương Cảnh Hành đi về phía phòng tắm, ánh mắt nặng nề vài phần.
Lương Cảnh Hành vươn tay khóa cửa, đi đến dưới vòi hoa sen, xoay vặn mở chốt. Nước lạnh đổ xuống từ đỉnh đầu, nhanh chóng bịp kín hai mắt. Anh vẫnkhông nhúc nhích, tận đến khi áo sơ mi trên người ướt đẫm, mới vươn tayvuốt mặt một cái.
Sau một lúc lâu, anh nắm chặt tay ngoan độc đấm mạnh lên trên tường gạch men sứ một cái, cởi quần dài ra, mặt khôngchút thay đổi cầm chỗ đó, động tác lên xuống máy móc. Mấy phút đồng hồsau, anh dừng tay, thở hổn hển từng ngụm nặng nề, trán dựa lên trêntường. Nước vẫn chảy xuống không ngừng, giội xuống giữa hai lông màyanh, vẻ mặt anh mệt mỏi, ánh mắt thâm trầm như đá ngầm giấu dưới mặtbiên.
***
Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Lương CảnhHành đưa Khương Từ về trường học, nhớ tới bỏ quên tập tài liệu ở nhà, lại lái xe đi vòng lại. Vừa mở cửa ra, thấy một người đang ngồi trongphòng khách, là Hứa Tẫn Hoan đã mấy tháng không gặp.
Cô đen đi, hai bím tóc hai bên vay đầy bụi bẩn, giống như người đến từ bộ lạc nàođó ở Châu Phi. Cô không đổi dép lê, nghiêng người tựa vào ghế sofa ăntáo, trông thấy Lương Cảnh Hành bước vào, cười nói: "Em tới lấy đồ."
"Sao không gọi điện thoại trước cho anh?"
"Điện thoại di động bị mất, không còn số của ai cả, mà em còn quên dự bị."
"..."
"Thật mà!" Hứa Tẫn Hoan móc từ trong túi tiền, lấy ra một cái di động mớitinh, "Bị giật túi ở Ai Cạp, đúng là xui xẻo, toàn bộ hộ chiếu visachứng minh thư ở bên trong, nếu không thế thì anh nghĩ sao em lại trở về sớm như vậy?"
"Về sau trước khi ra khỏi nhà em nên nói trước với ba em, " Lương Cảnh Hành nâng tay nhìn đồng hồ, "Anh còn phải đi dậy, em cứ tự nhiên -
- nhớ đem mấy đồ linh tinh của em đi, " Dừng một chút,"Còn nữa, chuyện em lấy anh làm lá chắn, nhanh chóng tìm cơ hội nói rõvới ba mẹ em đi."
"... Vội đuổi em đi như vậy, có phải định Kim Ốc Tàng Kiều đúng không."
Lương Cảnh Hành không nói gì.
Hứa Tẫn Hoan sửng sốt, không nghĩ tới chính mình vậy mà lại đoán trúng,"Lương Cảnh Hành, anh đã làm chuyện tốt gì sau lưng em vậy?"
"..."
Hứa Tẫn Hoan lập tức ném quả táo đi đứng dậy, "Anh đã độc thân nhiều nămnhư vậy, đến tuổi này đột nhiên lại nói chuyện yêu đương, quả thực sovới cây vạn tuế ra hoa vẫn còn hiếm có hơn, mau nói cho em biết, rốtcuộc là ai có năng lực lớn như vậy?"
Lương Cảnh Hành chẳng muốnnói chuyện vô nghĩa với cô, bước một bước dài, "Anh đi đây." Nhớ tới cái gì đó, bước chân dừng lại, nhìn Hóa Tẫn Hoan vươn tay, "Chìa khóa kiacũng đưa cho anh đi, sau này muốn đến thì gọi điệnt hoại trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!