Chương 24: Quả lựu đỏ (07)

Mấy ngày ở Tây Trữ, cũng không có gì thú vị, ngày nào cũng là họp, ăn cơmhọp ăn cơm,… Đủ mọi loại kiểu họp, đủ mọi loại dáng cơm. Cô biết, TrầnĐồng Úc cũng không thích, bởi vì mỗi khi tham gia tiệc rượu, gương mặtcủa ông luôn luôn lạnh lùng. Mà lúc này chính là đang phải tham gianhững kiểu hội như thế này, là một hạng mục nào đấy mang một phần vănhoa phương Tây, Trần Đồng Úc là một người trí thức cổ hủ, trên ngườiluôn luôn mang một loại ý thức trách nhiệm về văn hóa dân tộc.

Một tuần sau, Khương Từ cảm thấy những loại hội mình phải tham gia trongđời đều dùng hết trong một tuần này, buổi giao lưu cuối cùng kết thúc, sau đó là ngực không dừng vó nhắm tới các địa điểm phong cảnh.

Trải qua mấy ngày ở chung, Khương Từ cùng với Đàm Hạ và Phương Thanh Nhamcũng dần dần trơ nên quen thuộc, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong nhữngtrao đổi thường ngày.

Chắc là nhớ đến sự thất lễ vào ngày hôm đó, trên đường đi Phương Thanh Nham chiếu cố Khương Từ rất nhiều, mấy việcnhư xách hành lí, cắm trại, đều là một tay anh làm hết.

Vẫn nóimùa hè không chịu được khổ, đi bộ hơn nửa giờ sẽ bắt đầu kêu mệt. Nhưngmà cô có một loại khả năng, có thể làm cho những người xung quanh bấttri bất giác (Không ý thức được) mà làm theo ý muốn của mình, nhất làthầy giáo của cô. Cuối cùng hậu quả đó là, bọn họ dạo chơi Thanh Hảixong, lại thuận đường đi lên Tây Tạng, kế hoạch hai tuần kết thúc hànhtrình, cuối cùng lại kéo dài lên đến hai mươi ngày.

Khương Từnghe Lương Cảnh Hành nói Trần Giác Phi đã đi, đi HongKong trước, sau đósẽ chuyển máy bay sang Châu Úc, cuối cùng cũng không thể tổ chức tiệctiễn biệt cho cậu.

Khi trở về thành phố Sùng đã là tháng tám, máy bay hạ cánh vào lúc mười giờ tối, một người bạn của Trần Đồng Úc đếnđón bọn họ, đưa Khương Từ trở về nhà trước. Khương Từ xách một cái valinặng, khó khăn, lúc đi chỉ mang những đồ dùng sinh hoạt thường ngày lúcvề lại nhét thêm rất nhiều đặc sản cùng đồ lưu niệm, cô nặng nề đi đượchai bước thì phải ngồi nghỉ một lúc.

Đúng lúc này, điện thoại di động kêu lên.

Khương Từ thở hổn thển, nghe điện thoại, "Em vừa về đến nhà."

"Vậy cúp điện thoại đi, nhanh xuống dưới này."

Khương Từ sửng sốt, "Xuống dưới chỗ nào?"

"Dưới lầu." Ngừng một chút, lại gống như sợ cô tiếp tục hỏi một vấn đề ngu xuẩn nữa, bổ sung thêm một câu, "Dưới lầu nhà em."

Khương Từ cúi đầu "A" một tiếng, vội nói, "Anh chờ em!" nhìn thoáng qua chiếcva li nặng trình trịch, "Chờ em! Em lập tức xuống ngay!"

Cô lạixách vali đi vài bậc, mắt thấy sẽ không bao giờ lên đến cửa phòng, không biết người nào ném cái túi dệt trên hành lang, tiện tay ném cái va lisang bên cạnh, phủ cái túi lớn lên, chạy như bay xuống tầng.

Lương Cảnh Hành đang dựa vào xe hút thuốc, thấy cô đến đây, còn chưa kịp dậpthuốc đi, đà bị cô bổ nhào vào lòng. Một tay anh ôm cô, một tay vứt điếu thuốc đi, nhấc chân lên dập tắt, "Chậm một chút, anh cũng đâu có chạyđi."

Mặt Khương Từ chôn ở trên ngực anh, chỉ ôm chặt không lên tiếng.

Sau một lúc lâu, một tay Lương Cảnh Hành đặt trên lưng cô, thấp giọng nói, "Khương Từ, em buông ra trước."

Khương Từ lắc đầu, càng ôm anh chặt hơn.

Lương Cảnh Hành bất đắc dĩ (Không có cách nào) cúi đầu cười một tiếng, ngóntay thon dài nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, giọng nói trầm trầm, dán sát vào vành tai cô, giống như hơi say nồng của rượu mạnh, "Em không buông ra, anh hôn em kiểu gì?"

Khương Từ sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu lên, chưa nhìn rõ gì cả, một nụ hôn đã đặt vào đôi môi của cô.

Kể từ ngày cô thi đại học đến bây giờ, đây là lần thứ hai hai người hôn môi.

Vẫn thường cùng anh nói đùa không kiêng dè gì cả, nhưng đến lúc súng thật đạn thật, thì trái lại xấu hổ nổi lên.

Phút chốc, Lương Cảnh Hành buông cô ra, sửa sang lại áo, giống như vô ý khẽđẩy cô về phía sau, tạo thành một khoảng cách, cúi đầu nhìn cô, "Đã ăncơm tối chưa?"

Khương Từ vẫn còn choáng váng đắm chìm trong sựthân mật vừa nãy, không hề cảm thấy động tác của Lương Cảnh Hành có chỗnào không ổn, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, lại lắc đầu, "Trên máy baycó ăn một chút."

"Vậy thì mang em đi ăn khuya."

Khương Từ gật đầu, lại nghĩ tới va li hành lý cô nem ở trên hành lang, "… Anh đi giúp em trước."

Lương Cảnh Hành không hề tốn sức chút nào mang chiếc va li lên, một hơi đếntầng sáu. Khương Từ tìm chìa khóa, mở cửa, bỏ chiếc va li vào, lúc đóngcửa, nhớ tới cái gì đó, dừng một chút, "… Sao anh không tự đi lên?"

Sắc mặt Lương Cảnh Hành vẫn như bình thường, "Quá muộn, không thích hợp."

Khương Từ khóa trái cửa lại, "Em ở trong nhà anh nhiều ngày như vậy, sao không thấy anh nói là không thích hợp?"

Nhất thời Lương Cảnh Hành không nói gì, phút chốc, "Đó chỉ là cử chỉ tạm thời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!