Trong lúc chờ thành tích, Khương Từ cùng với Lương Cảnh Hành đi đến bệnh viện thành phố Sùng một chuyến, nhưng cũng không gặp Trương Đức Hưng. Cô gõcửa, chờ ở bên ngoài. Sau một lúc lâu, Trương Ngữ Nặc mới nhẹ nhàng ramở cửa, "Ba em vừa mới truyền dịch xong, còn đang ngủ."
Trong lòng Khương Từ hiểu rõ, chỉ hỏi, "Tình trạng của chú Trương thế nào rồi?"
Sắc mặt Trương Ngữ Nặc xấu hổ, tránh né ánh mắt của Khương Từ, ánh mắt liếc qua bóng dáng Lương Cảnh Hành đứng ở phía sau Khương Từ, thấp giọngnói, "Chị Khương, có thể tìm một chỗ nói chuyện không?"
Khương Từ nhìn Lương Cảnh Hành, khẽ gật đầu, cô đi theo Trương Ngữ Nặc đến đầu bên kia hành lang.
"Tình trạng bây giờ của ba em, vẫn như thế, cột sống bị thương tổn, đời nàychỉ có thể ngồi xe lăn." Cô gái nhỏ lúc trước vẫn còn hoạt bát, lúc nàyđây khuôn mặt u sầu, nhất định là nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi tốt, quanh hốc mắt là những vòng đen sì.
Khương Từ khẽ nhếch môi, một câu "Rất xin lỗi" mắt kẹt ở cổ họng, ngập ngừng vài giây, vẫn không nói ra được.
Mũi giày Trương Ngữ Nặc chà nhẹ lên mặt đất, ánh mắt cũng buông xuống, giống như đang do dự.
"Có việc gì thì cứ nói thẳng đi." Giọng nói Khương Từ khàn khàn, một câu thì đến nửa câu không nghe rõ.
Đã đến giờ ăn trưa, y tá đi lại, trong hành lang lao nhao ầm ĩ, Trương Ngữ Nặc dịch vào phía trong nhường đường cho người bên cạnh đi qua, vẫncúng đầu, không dám nhìn vào mắt Khương Từ, "… Ba em muốn em truyền đạtmấy câu cho chị, ông ấy nói…" Cô cắn chặt răng, khó khăn mở miệng, "…Ông ấy nói, khúc mắc ân oán giữa hai nhà Trương Khương đều xóa bỏ, đốivới việc ông ấy bị liệt chị cũng không cần phải phụ trách, sau này ôngấy cũng không muốn gặp lại chị…"
Trương Ngữ Nặc nói xong, trong giọng nói đã mang theo vài tia nức nở, "Chị Khương, mong chị hiểu cho, dù sao ba em…"
"Không sao." Khương Từ miễn cưỡng cong khóe môi, vỗ vỗ vai Trương Ngữ Nặc, "Chị hiểu rồi, chị sẽ làm theo ý của chú Trương."
Trương Ngữ Nặc che miệng lại, quay mặt sang hướng khác, từ giữa kẽ tay truyền đến vài tiếng nức nở.
Nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt Khương Từ từ từ phai nhạt, cô thu tay, buông thõng xuống bên người, cúi đầu im lặng một lúc lâu, "… Chị điđây."
Trương Ngữ Nặc khịt khịt mũi một cái, không nói gì.
Khương Từ lùi về phía sau một bước, xoay người, từ từ trở về lại. Đến chỗLương Cảnh Hành, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại thu lại ánh mắt.
Lương Cảnh Hành hiểu rõ, nhẹ ôm vai cô, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài, "Đi thôi."
Hai ngày sau, Khương Từ nhận được điện thoại của Trần Giác Phi, mời cô liên hoan. Khương Từ nghĩ đến cảnh tượng sinh nhật lần trước của Trần GácPhi, mất hết hứng thú, khéo léo từ chối.
"Không giống bữa tiệc lần trước." Trần Giác Phi vội nói, "Chỉ đạt một gian phòng trong quán bar, đều là bạn của tôi."
Khương Từ dừng một chút, "Cậu có mời Trương Ngữ Nặc không?"
Trần Giác Phi im lặng vài giây, "Cô ấy nghe nói tôi muốn mời cậu, thì nóikhông đi – tôi cũng đang muốn hỏi cậu chuyện này, có phải cậu cãi nhauvới Trương Ngữ Nặc không?"
Trong lòng Khương Từ ngũ vị tạp trần, "Tôi sẽ không đi, còn bận việc, cậu bảo Trương Ngữ Nặc đi đi."
Trần Giác phi trầm ngâm, "Vậy được rồi."
"Hôm nào có thời gian, tôi mời cậu, làm một bữa tiệc tiễn biệt cậu."
Trần Giác Phi chế nhạo, "Tôi đây chính là được sủng ái mà lo sợ rồi."
Mãi đến khi có kết quả, Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành bận rộn đến chânkhông chạm đất. Khương Từ ở phòng tranh giúp Trần Đồng Úc, Lương CảnhHành ngoài việc phải xử lí chuyện công ty, còn bị người trong ban tómlấy thanh niên khỏe mạnh, phụ trách công tác tuyển sinh. Mặc dù haingười ở dưới một mái nhà, thời gian gặp mặt mỗi ngày, khó khăn lắm mớicó vài giờ trước khi đi ngủ.
Ngày 25, có kết quả thi đại học, Khương Từ cũng không lo lắng về môn tiếng anh, vừa qua điểm chuẩn, côđiền nguyện vọng xong, dặn Lương Cảnh Hành lấy hộ cô thông báo, sau đócùng Trần Đồng Úc đi Thanh Hải.
Đêm trước khi đi, Lương Cảnh Hành cố ý tan làm sớm, về nhà nhìn Khương Từ thu xếp hành lý, "Nhiệt độ buổi tối ở cao nguyên rất thấp, sao em chỉ mang theo quần áo mùa hè đi vậy?"
Khương Từ "À…" một tiếng, nhét vài bộ quần áo dài vào chỗ trống trong va li.
Lương Cảnh Hành cũng ngồi kiểm tra vật dụng hàng ngày cô mang theo, kết quảphát hiện số lượng kem trống nắng mang theo hoàn toàn không đủ, nhữngloại thuốc thông thường cũng không hề chuẩn bị, bất đắc dĩ buông mộttiếng thở dài, đành dẫn cô ra ngoài mua vài thứ linh tinh.
Cùng nhau đi dạo phố, đây cũng là lần đầu tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!