Yên lặng một lúc lâu, Lương Cảnh Hành không nói thêm gì nữa, Khương Từ giương mắt, "Vậy là nói chuyện xong rồi?"
"Dĩ nhiên, em còn định nói chuyện gì?"
Khương Từ liếc xéo anh, "Chúng ta thì sao?"
Nhất thời Lương Cảnh Hành dời ánh mắt, "Chúng ta thì có chuyện gì để nói?"
Lập tức Khương Từ từ trên ghế sô pha đứng lên, ngồi xổm trước mặt LươngCảnh Hành, ngẩng đầu nhìn anh, "Chú Lương, chú không thành thật."
Lương Cảnh Hành đỡ trán, "Đừng gọi anh như vậy."
Khương Từ vô cùng vui vẻ, "Có phải anh cảm thấy hối hận rồi đúng không?"
Cô như lạc vào ánh mắt của Lương Cảnh Hành, trầm tĩnh lạnh nhạt, giống hệt như con người anh, "Không hối hận, có cái gì phải hối hận chứ, sống bamươi năm trên đời, cái kết quả như thế nào mà không tiếp nhận được."
Khương Từ không ngờ anh sẽ nói ra những lời này, nghe anh nói như vậy, tronglòng căng căng, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô bước về phía trước mộtbước, khẽ nghiêng đầu tựa vào đầu gối của anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng,"Lương Cảnh Hành."
Lương Cảnh Hành "Ừm" một tiếng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, động tác mềm mại dịu dàng.
Phút chốc, chân Khương Từ đã tê rần, lúc này mới đứng lên. Cô còn rất nhiềuchuyện muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy mọi việc xảy ra trong vài giờnày đều trầm bổng phập phồng, cô cần một chút thời gian để bình tĩnhlại. Lương Cảnh Hành đã tiếp nhận cô, cô còn nhiều thời gian, không cầnphải gấp gáp.
"Em muốn đi ngủ."
Lương Cảnh Hành đứng dậy theo, "Được, em nên nghỉ ngơi một chút."
Khương Từ được dẫn đến cái gian phòng ngủ chứa quần áo kia, cô dừng lại trướccửa, dò xét hỏi, "Bình thường phòng này ai ngủ vậy? Trần Giác Phi?"
"Hứa Tẫn Hoan."
Lúc hỏi câu này, Khương Từ vẫn nhìn chăm chú vào Lương Cảnh Hành, nhưng màvẻ mặt anh vẫn rất bình thường, dường như không hề cảm thấy để phụ nữ ởlại nhà anh có cái gì không ổn.
Còn muốn hỏi kỹ, di động LươngCảnh Hành để trên bàn trà bỗng rung lên, anh vội vàng dặn một câu, "Anh ở ngay bên cạnh, có việc gì thì gọi anh. Ngủ ngon." Nói xong, dừng mộtchút, vươn tay xoa xoa đầu cô, sau đó xoay người quay trở lại phòngkhách.
Khương Từ thu mắt, bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giấc ngủ này của Khương Từ cựa kỳ sâu, lúc tỉnh lại ánh nắng đã chiếu rựcrỡ. Ngoài cửa sổ, bầu trời trong vắt, loáng thoáng có tiếng chim hót líu lo. Cô rời giường, mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, lúc này mới phát hiệntrời quang mây tạnh, trên cây sơn trà xanh tươi phía trước cửa sổ, cómấy con chim đỗ quyên đang đậu.
Khương Từ lẳng lặng nhìn một lúc, kéo rèm cửa lại. Tầng hai im ắng không có người, Khương Từ đi đến cầuthang, nhìn xuống dưới, Lương Cảnh Hành đang đổ mứt hoa quả lên bánh mỳ.
Lương Cảnh Hành cũng không ngẩng đầu, "Còn không nhanh xuống đây, đã mấy giờ rồi."
Khương Từ nhìn nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ số mười, cô không khỏi líu lưỡi, "Sao anh không gọi em dậy?"
Lương Cảnh Hành chuẩn bị bánh mỳ và sữa đưa cho cô, "Anh định mười phút sau sẽ đi lên gọi em."
Khương Từ cũng không ngồi xuống, dựa lưng vào bàn ăn, cắn một miếng bánh mỳ, nhìn anh cười, "Anh dậy lúc mấy giờ vậy?"
"Bảy giờ."
"Dậy sớm vậy sao?" Khương Từ quan sát anh, áo sơ mi quần âu, ăn mặc chỉnh tề, "Anh định ra ngoài sao?"
"Có chút việc." Lương Cảnh Hành nói qua.
Chuyến đi này của anh, là muốn đi gặp hiệu trưởng học viện mỹ thuật thành phố Sùng – Hứa Thu Thực.
Hưa Thu Thực là cha của Hứa Tẫn Hoan, đức cao vọng trọng, mấy năm trước đãtrở thành hội trưởng hiệp hội thi họa thành phố Sùng, bản thân cũng lànhà thư pháp tiếng tăm lừng lẫy. Hai nhà Lương Hứa quan hệ thân thiết, trước đây Lương Cảnh Hành, cũng đi theo Hứa Thu Thực học vài năm về thưpháp, về sau lên trung học chọn học khoa tự nhiên, mới dần dần bỏ quên.
Phòng làm việc của Hứa Thu Thực ở tầng ba, đối diện là tòa nhà thư viện phong cách cổ xưa, lúc Lương Cảnh Hành đến, ông đang luyện chữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!