Chương 19: Quả lựu đỏ (02)

Ăn cơm xong, thờigian cũng không còn sớm, trền đường đưa cô về khách sạn, Lương Cảnh Hành hỏi cô, "Hôm nào định về thành phố Sùng?"

"Chuyến tàu hỏa tối mai." Khương Từ nhìn anh, "Còn anh?"

"Tôi còn phải ở đây thêm hai ngày nữa… Chờ khi tang lễ kết thúc."

Khương Từ sửng sốt, "Người bạn kia của anh…"

"Qua đời vào hôm kia."

Khương Từ lập tức trầm mặc.

Lương Cảnh Hành lại như không hề để ý, nói sang chuyện khác, hỏi tình hình học tập cùng với kì thi tốt nghiệp của cô.

"Tàm tạm, thành tích vẫn thế."

"Nguyện vọng một là học viện trung ương sao?"

"Ừ."

Lương Cảnh Hành gật đầu một cái, "Bắc Kinh có không gian phát triển lớn hơn thành phố Sùng."

Nhất thời Khương Từ không nói thêm gì nữa, đầu cúi thấp, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Lương Cảnh Hành nhìn cô, "Sao vậy?"

Khương Từ lấy lại tinh thần, "A… Không có gì, đang suy nghĩ đến cuộc thi lúc sáng."

Cô chuyển sang chuyện khác, cùng Lương Cảnh Hành câu được câu không nói chuyện với nhau, rất nhanh đã về đến cửa khách sạn.

Khương Từ không vội xuống xe, giơ tay lấy chiếc bông tai trên tai mình xuống, đưa tới trước mặt Lương Cảnh Hành.

Lương Cảnh Hành nghi ngờ nhìn cô.

"Hôm nay có cuộc thi, chưa kịp mua quà gì cho anh, anh nhận lấy cái này đi…" Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy vui vẻ, "Chú Lương, chúc chúsinh nhật tuổi ba mươi vui vẻ."

Lương Cảnh Hành kinh ngạc, "Em không nói thì tôi cũng quên mất —— sao em biết hôm nay là sinh nhật tôi?"

"Hỏi Lưu Nguyên."

Lương Cảnh Hành thấy buồn cười, "Cậu ta cái gì cũng nói được."

"Cũng không phải bí mật thương mại gì." Khương Từ kéo cánh tay Lương Cảnh Hành qua, đem bông tai bỏ vào lòng bàn tay anh.

"Em đưa cái này tôi cũng đâu có dùng được."

"Đây chính là đá hồng ngọc cao cấp," Khương Từ không tự chủ sờ sờ lên vànhtai trống không, "Mấy ngày trước phát hiện trong túi quần áo, đáng tiếcchỉ tìm được một cái. Đem hồng ngọc lấy ra, bán đi cũng được mấy trămđồng, có phải vẫn đắt hơn cái bánh ngọt anh mua không?"

Lương Cảnh Hành cười nói, "Trước kia không biết em lại tính toán chi li như vậy."

"Nếu anh không thích món quà này, máy ngày nữa còn có một thứ khác."

"Thứ gì?"

Khương Từ cười cười, không trả lời, chợt mở cửa xe nhảy xuống, nhìn Lương Cảnh Hành khoát tay một cái, "Chú Lương, chúc ngủ ngon!" Cũng không chừ vtrả lời, xoay người nhẹ nhàng bước đi.

Lương Cảnh Hành nhìn bónglưng cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm. Tay anh chậm rãi nắm lại, nắm chặtcái bông tai kia. Bông tai có một đoạn châm, ghim vào lòng bàn tay, anhlại càng nắm chặt, môi mỏng mím thành một đường giống như lưỡi dao.

Hồi lâu, anh cuối cùng cũng buông tay, buông một tiếng thở dài, lấy ra chiếc điện thoại vẫn rung không ngừng trong túi, "A lô."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!