Đến tận tết, Khương Từ cũng không gặp lại Lương Cảnh Hành.
Tết năm nay Khương Từ cũng không chuẩn bị gì, tất cả cửa hàng đều đóng cửa, khí trời lạnh lẽo, thật không có ý nghĩa gì cả. Mỗi ngày cô đều ngủnướng đến lúc tự tỉnh, đứng lên làm một vài bài tập, vẽ vài bức tranh. Hôm giao thừa, cô ở nhà nấu nhanh một nồi bánh trẻo đông lạnh, kiên nhẫn xem tiết mục chào xuân đầu năm.
Vào lúc sáng sớm, cô lấy hếtdũng khí gọi một cuộc điện thoại cho Lương Cảnh Hành, nhưng điện thoạicủa anh báo bận. Trong lòng như lan ra một loại hương vị không rõ, cúpđiện thoại, sau đó lại gửi cho Trần Đồng Úc, Trần Giác Phi, Trương NgữNặc, cùng với Lưu Bân một tin chúc tết ngắn.
Một chuỗi các sốđiện thoại thật dài, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tìm được vài ngườiđể chúc tết, Khương Từ định bắt đầu sắp xếp lại danh bạ điện thoại. Hơnmột trăm người, cuối cùng xóa hết đi chỉ còn mười mấy.
Cô bỏ điện thoại cùng chìa khóa nhà vào trong túi, đi lên sân thượng. Một con phốloang lổ cũ kĩ trong nội thành, thấp thoáng dưới bóng đêm, thu lại dángvẻ tiêu điều dữ tợn ban ngày, được một chùm pháo hoa nổ tưng trên bầutrời soi sáng, hiện lên vài phần ôn hòa.
Không khí rất lạnh, Khương Từ đứng một lát, lạnh cóng phải hắt hơi vài cái. Đang định trở về, điện thoại trong túi rung lên.
Lấy ra xem, là Lương Cảnh Hành gọi tới.
Thanh âm trầm thấp của Lương Cảnh Hành mang theo vài phần lịch sự vui vẻ, "Xin lỗi, điện thoại đến hơi nhiều."
Khương Từ nghe giọng nói khách sáo của anh, tim chợt cảm thấy nặng nề, cũngcười cười, lớn tiếng nói, "Tôi định trở về nhắn cho anh một tin chúc tết nhưng lại thôi, giảm bớt chút gánh nặng cho anh, không có tham dự cáináo nhiệt này."
"Ăn bánh chẻo chưa?"
Khương Từ giơ tay che một bên lỗ tai, âm thanh của Lương Cảnh Hành trong điện thoại mới rõ ràng hơn một chút, "Ăn rồi."
"Đang ở bên ngoià sao?"
"Đang ở trên sân thượng, xung quanh đang bắn pháo hoa, hơi ầm ĩ một chút."
"Nhanh về đi, bên ngoài rất lạnh."
Khương Từ gật đầu một cái, nói, "Vậy tôi không làm phiền anh nữa, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ."
Im lặng vài giây, Khương Từ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi, "Khi nào thì anh trở lại?"
Nhưng mà bên kia đã cúp máy.
Khương Từ lặng lẽ bỏ tay xuống, nhét di động vào túi, đứng yên một lúc, xoay người lại.
Mùng sáu, lớp mười hai lại bắt đầu đi học.
Ngày đầu tiên, tất cả mọi người vẫn còn chìm trong phấn khởi của ngày tết, lúc lên lớp cũng không tập trung. Tiết học đầu tiên vừa kết thúc, Khương Từ đột nhiên nghe thấy ngoià cửa sổ có người gọi tên mình, ngẩng đầulên, là Trần Giác Phi cùng Trương Ngữ Nặc.
Khương Từ bỏ bút trong tay xuống đi ra ngoài, Trương Ngữ Nặc xông lên ôm cô một cái. Ngữ Nặcmặc một bộ quần áo mới, áo màu trắng lông thỏ, nhìn giống như một quảcầu tuyết.
Khương Từ cười nói, "Hôm nay đâu phải ngày các em đi học."
"Mùng chín. Hôm nay em đặc biệt tới đây thăm chị cùng Trần Giác Phi."
Trần Giác Phi cầm cái túi to bên chân lên, đưa cho Khương Từ, "Tôi có mang một chút đặc sản từ quê lên cho cậu."
Khương Từ nhìn qua bên trong một cái, hình như là một ít thức ăn, "Cảm ơn."
"Em cũng có một phần." Trương Ngữ Nặc cười nói, "Lúc trước lén thử một chút, bánh ngọt bát trân ngon cực kì."
Trần Giác Phi liếc cô, "Em ăn thử lúc nào, sao anh không biết?"
Trương Ngữ Nặc giương cằm lên, "Ăn vụng còn để cho anh nhìn thấy sao?"
Khương Từ cười cười, hỏi Ngữ Nặc, "Ngữ Nặc, ba em…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!