Chương 17: Sắc cây Dương (10)

Dù sao cũng khôngphải tượng gỗ, lại nghe những lại khó nghe như thế, là người thì nên tức giận. Khương Từ cuối cùng cũng đạt được mục đích, nhìn bóng lưng LươngCảnh Hành đi xa, nhất thời lại chỉ cảm thấy trống rỗng.

Cô xáchtheo hai cái túi giấy nhỏ, dựa vào lực chân phải cố gắng leo lên cầuthang. Cô treo túi lên trên cánh tay, lấy điện thoại di động ra soiđường, tay vịn cầu thang rỉ sét cô cùng bẩn thỉu, nhày từng bậc từng bậc lên trên. Cứ như vậy đến được tầng hai, cả người mệt mỏi đầy mồ hôi, chống lên tay vịn, thở hổn hển từng tiếng, tầng cao nhất là tầng sáudường như xa không thể đén được.

Nghỉ ngơi một lát, tiếp tục nhảy lên, đột nhiên phía dưới truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập. Khương Từ chỉ cho là người thuê trọ khác, định chờ người kia đi trước. Ai ngờ vừa cúi đầu nhìn, đang đi lên, là Lương Cảnh Hành hẳn là đã đilại quay lại.

Khương Từ lập tức sửng sốt, còn chưa mở miệng, Lương Cảnh Hành ba bước làm hai bước đã đứng trước mặt cô, cũng khôngnói gì, trên mặt giống như được bọc một lớp sương lạnh, nhất thời lnạnhđến dọa ngươi. Cô nắm chặt di động đã tẳ ánh sáng, chưa kịp bật lên lầnnữa, chợt thấy Lương Cảnh Hành cúi thấp xuống, ôm lấy hai chân cô, cứnhư vậy vác lên.

Hai chân Khương Từ cách mặt đất, dọa cho cô sợ thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng.

Lương Cảnh Hành lạnh lùng nói, "Soi đường."

Khương Từ vội vàng ấn di động một cái, chiếu sáng phía bên dưới Lương Cảnh Hành.

Bước đi của Lương Cảnh Hành vững vàng, vác cô giống như vác một túi không khí, không hề tốn sức.

Mặt Khương Từ bị sung huyến đỏ bừng, "Lương Cảnh Hành, anh để tôi xuống."

Lương Cảnh Hành không để ý đến cô.

"Lương Cảnh Hành."

Lương Cảnh Hành làm như không nghe thấy.

"…Chú Lương."

Lương Cảnh Hành bước một bước nữa, "Em có gọi tôi là ông nội thì tôi cũng không quan tâm."

Khương Từ vô cùng tức giận trái lại lại cười, trong lòng giống như thủy triềulên cao, tràn đầy trướng trướng lại đau. Lương Cảnh Hành hình như vừahút thuốc, trên quần áo dính mùi thuốc lá, "Anh trở về làm gì, chẳng lẽcũng giống như Trần Giác Phi cuồng bị ngược?"

"… Em không thể câm miệng một lúc được sao?"

Dĩ nhiên Khương Từ không thể, "Anh không sợ tiếp theo tôi sẽ làm chuyện quá đáng hơn?"

"Em có thể làm chuyện gì quá đáng nữa?"

"Ai biết được, có lẽ hôm nào đó mất hứng, đem một cây đốt tới đốt công tyanh, hoặc là phá hỏng bức tranh tốn mấy vạn kia của anh. Không lừa anh, tôi cái gì cũng làm được."

"Tôi cũng không hoài nghi bản lãnh của em." Lương Cảnh Hành khẽ hừ một tiếng.

Trong bóng tối, chỉ có hai người họ, cùng một luồng ánh sáng nhàn nhạt.

Rất nhanh đến tầng sáu, Lương Cảnh Hành để Khương Từ xuống, "Tự mở cửa, tôi đi."

Khương Từ liếc anh một cái, "Hôm nay không vào ngồi một chút?"

Lương Cảnh Hành bình tĩnh lùi về phía sau từng bước, "Đã trễ lắm rồi, không thích hợp."

Khương Từ cúi đầu, lấy chìa khóa từ trong túi ra.

"Em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi cho người đến đón em."

"Không cần." Khương Từ quả quyết từ chối.

Lương Cảnh Hành nhìn cô, "Khương Từ, không nên cáu kỉnh nữa."

Khương Từ bỗng nhiên ngẩng đầu, "Anh cảm thấy tôi đang đùa giỡn với anh?"

Lương Cảnh Hành trầm mặc vài giây, "Nếu như em quyết định như vậy, đươngnhiên tôi sẽ tôn trọng ý muốn của em, nhưng cũng phải chờ sau khi chânem tốt lên —— đừng lấy những lời đó ngăn cản tôi, đối với tôi vô dụngthôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!