Cơm nước xong, Khương Từ để bát trong chậu rửa, định ra tiễn Lương Cảnh Hành.
"Bên ngoài đang mưa, không cần tiễn."
Khương Từ cúi đầu nhìn nhìn, "Quần anh khô chưa?"
Lương Cảnh Hành cầm cái ô dựng ở cửa, "Không có việc gì, đã ổn ròi."
Khương Từ đưa anh đến cửa, "Hành lang không có đèn, anh đi cầu thang chú ý antoàn." Dừng một chút, ánh mắt hạ xuống, nói thêm, "Cám ơn anh."
Lương Cảnh Hành cười cười, "Em nghỉ ngơi sớm một chút, lúc vào nhớ khóa kĩ cửa."
Nhìn theo bóng dáng Lương Cảnh Hành đến khi biến mất tại chỗ rẽ cầu thang, Khương Từ đóng cửa lại, khóa kĩ, đứng yên một lúc, cô bước đến cạnh cửasổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới.
Mưa lạnh bay lất phất vàomặt, ánh đèn mờ nhạt xa xa, trong đêm tối mơ hồ nghe được âm thanh ô tôchạy trên mặt đường phía xa. Chờ một lúc, bóng dáng Lương Cảnh Hành xuất hiện ở cửa khu, anh không bung dù, châm thuốc, dưới ngọn đèn lờ mờ, giống như bất kì lúc nào cũng có thể bị nước mưa dập tắt.
Ngay tại lúc Khương Từ định đóng cửa sổ lại, Lương Cảnh Hành đột nhiên dừng bước, lấy điện thoại di động trong túi ra.
Động tác của Khương Từ cúng dựng lại một chút.
Khoảng cách xa, chỉ nhìn thấy ánh sáng nhạt trên mặt hình điện thoại, khôngphân biệt được gì cả. Chỉ biết cuộc điện thoại rất ngắn, ước chừng chưađến một phút.
Nhưng mà Lương Cảnh Hành cúp điện thoại xong, lạiđứng trong mưa một lúc lâu không nhúc nhích. Thân ảnh đứng trong đêmtối, giống như hòa tan vào trong đó, lộ ra một vẻ tịch liêu không hiểuđược.
Tay Khương Từ chống lên song cửa sổ, cũng đã quên chuyểnđộng, không biết đã nhìn bao lâu, Lương Cảnh Hành cuối cùng cũng bướctiếp, để mặc cho mưa xối vào người. Chiếc ô anh cầm trong tay, giống như một cây gậy.
Thật lâu sau khi bóng dáng Lương Cảnh Hành biếnmất, Khương Từ chậm rãi đóng cửa sổ lại. Mưa đọng lại trên mi mắt, Khương Từ chớp chớp, một giọt nước rơi xuống.
Lương Cảnh Hành vào trong xe, ngồi yên lặng trên ghế lái, thật lâu cũng không động đậy, phảng phất giống như một pho tượng. Bên tai anh vẫn còn quanh quẩn cuộcđiện thoại giống như không chân thật vừa rồi, cùng với thanh âm ngắnngủi dồn dập.
Anh không ngờ, xa cách bao nhiêu năm, lại nhận được cuộc điện thoại của Diệp Li.
Tiếng mưa rơi rả rích, giọng nói của cô cũng mang theo vài phần ẩm ướt đặcbiệt, ầm ĩ lại thong thả rơi xuống, không giống với sự trong trẻo tỏngquá khứ, giọng điệu trái lại rất thoải mái, từng câu từng chữ giống nhưđều màng theo ý cười, "… Vẫn nên để chính em nói cho anh biết, tránh cho anh lại từ chỗ khác nghe được, tưởng rằng hiện tại em bị bệnh cực kì bi thảm đâu."
Cô dừng một chút, thanh âm nhất thời càng thêm trầm thấp, "… Cảnh Hành, hóa ra anh vẫn còn dùng số điện thoại trước kia."
Lương Cảnh Hành giật mình, đang muốn mở miệng, bên kia lại có tiếng người gọi Diệp Li, cô lên tiếng, lại cười nói với Lương Cảnh Hành, "Em phải đikiềm tra rồi, xong việc nói chuyện tiếp."
Tất nhiên là không có "Xong việc nói chuyện tiếp".
Mấy ngày sau, Lương Cảnh Hành lên trang Wed chính của trường đại học xemtin tức, thấy được chuyện Diệp Li bị bệnh nặng được đưa lên.
Anhcòn đang do dự, đầu tiên không rõ bệnh tình của Diệp Li nặng tới mứcnào, còn bao nhiêu thời gian, thứ hai công việc ở công ty và trường họcvô cùng bận rộn, rất nhiều việc phiền toái.
Nhoáng một cái hai tuần lễ đã trôi qua.
Trong lúc này, Khương Từ có thời gian tìm đến lớp học của Trần Giác Phi. Chờcậu tan học, ném một lon Coca vào trong tay cậu. Trần Giác Phi không kịp phòng bị, thiếu chút nữa không tiếp được, sau khi đứng vững, nhìn chằmchằm vào Khương Từ giống như thấy quái vật.
Vẻ mặt Khương Từ vẫn bình thản, "Lần trước là tôi không đúng, không nên nổi giận với cậu."
Trần Giác Phi há mồm trợn mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm, "Cậu… Cậu không phải bị bệnh đi, nói lại lần nữa."
Khương Từ lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái.
Trần Giác Phi cười ha ha, tiến lên vỗ vai cô một cái, "Khương Từ à Khương Từ, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay."
Khương Từ ghét bỏ dùng khuỷu tay huých cậu một cái, Trần Giác Phi vội vàng che bụng lùi ra sau, trên mặt vẫn hiện lên tươi cười chói lọi, "Cậu đãthành tâm thành ý nói lời xin lỗi, tôi lòng tư bi bao la rộng lớn liềntha thứ…"
Còn chưa nói xong, Khương Từ đẩy đám người ra, xoay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!